Nhân viên thu ngân tưởng mình nghe lầm, hỏi lại một lần: “Xin hỏi muốn bao nhiêu?"
Phương Thành cười nói: “10 hộp, anh không nghe lầm."
Nhân viên thu ngân đành phải xoay người đi giá hàng lấy hàng, phàn nàn dù là nhà phân phối cũng không mua nhiều như mày, 10 hộp – mua về để thổi bong bóng chơi sao?
Sau khi gã cầm 10 hộp qua, Phương Thành cầm lên nhìn, lại ném đi: “Quá nhỏ, muốn cỡ lớn nhất."
Nhân viên thu ngân: “..."
Gã lấy cỡ của mình, không ngờ lại bị trào phúng cùng bạo kích.
Đợi Nhân viên thu ngân đổi 10 ‘áo mưa’ cỡ lớn nhất trở về, Diệp Ngữ Khanh chắp hai tay ở sau lưng, từ từ đi bộ đến: “Cậu mua gì vậy?"
Nhân viên thu ngân ngẩng đầu nhìn mặt của Diệp Ngữ Khanh, lại nhìn kích thước của ngực nàng.
Trong nháy mắt, có cổ chua xót nồng nặc dâng lên ở trong lòng, tựa như uống mấy hũ dấm chua lâu năm.
Chính mình vẫn còn thức đêm đi làm, lớn như vậy ngay cả tay của con gái cũng chưa sờ qua, tiểu quỷ trước mắt lại có thể mang theo cô em xinh đẹp ngực lớn đến mua 10 hộp ‘áo mưa’.
Hiện tại sung sướng, sau này chết thảm!!!
Phương Thành chú ý tới ánh mắt hâm mộ và ghen ghét của Nhân viên thu ngân, nhìn gã cười cười, vừa trả tiền vừa trả lời vấn đề của Diệp Ngữ Khanh: “Mua ‘áo mưa’ nha."
Diệp Ngữ Khanh trừng to mắt, cả khuôn mặt nhanh chóng căng đỏ như đít khỉ, hét lớn: “Cậu mua cái này làm gì?!"
"Không phải cô vừa nói muốn cùng tôi chơi trò chơi sao?"
Phương Thành quay đầu nhìn ả, kỳ quái nói: “Không cần nói cái này, lẽ nào cô không sợ sơ suất ăn phải sữa đặc?"
Diệp Ngữ Khanh nhớ lại lời của mình đã nói, ả lắp bắp nói: “Cái… cái… cái đó cũng không cần mua nhiều như vậy?"
Phương Thành lắc đầu nói: “Không nhiều lắm, chúng ta có thể thổi bong bóng chơi."
Diệp Ngữ Khanh: (°ー°〃)
Thấy Phương Thành lôi Diệp Ngữ Khanh đỏ bừng cả mặt, Nhân viên thu ngân chỉ cảm thấy nhân gian không đáng, thà treo cổ chết còn hơn.
Ôi, lại một quả dưa trong veo như nước sắp lọt vào đả kích chính xác, tướng vị vọt mạnh, cùng với bám chặt của vật không thể phá hủy.
Nhìn người khác thành đôi, Nhân viên thu ngân cẩu độc thân nhiều năm trong lòng cũng nảy sinh xung động.
Gã móc ra smartphone, gửi một tin nhắn cho cô gái đã thầm mến nhiều năm: “Yumi-chan, anh thích em rất lâu rồi, làm bạn gái của anh đi."
Một giây kế tiếp có tin nhắn trả lời: “Xin lỗi, anh là người tốt."
Nhân viên thu ngân: ┭┮﹏┭┮
... Được phát thẻ người tốt...
Hotel-love, trong phòng dành cho cặp đôi.
Diệp Ngữ Khanh ngồi trên ghế, nhìn về phía phòng tắm nơi Phương Thành đang tắm, đầu óc trống rỗng.
Ai ai ai? Ta chỉ đùa chút thôi, tại sao phải biến thành như vậy?
Diệp Ngữ Khanh có chút mù mờ, lúc trước ả quả thật có chút xung động cam chịu trao lần đầu tiên cho Phương Thành, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại, bỏ đi ý niệm buồn cười này trong đầu.
Kết quả thằng khốn này vờ như không có hứng thú, quay đầu bèn mua ‘áo mưa’ đưa ả tới hotel-love.
Ả chợt nhớ tới, Phương Thành đã từng nói thường mang thiếu nữ tới hotel chơi game.
Trời, chẳng lẽ là thật?
Song ngẫm lại cũng bình thường, thằng khốn này có vẻ ngoài đẹp trai như vậy, chỉ cần hơi ngoắc tay, chỉ sợ có vô số phụ nữ không biết xấu hổ chủ động...
Thằng khốn còn gạt ta nói mình là một trai tân, rõ ràng là playboy.
Diệp Ngữ Khanh vô thức ôm chặt cánh tay của mình, cảm giác trinh tiết gặp nguy hiểm.
Ả liếc nhìn phòng tắm, sau đó lặng lẽ đứng lên, nhón chân lên đi về phía cửa phòng, chuẩn bị chuồn mất.
Lúc tay của ả chạm vào chốt cửa, giọng của Phương Thành bỗng từ phía sau vang lên: “Cô muốn đi đâu?"
Diệp Ngữ Khanh toàn thân run lên, chậm rãi xoay người, chứng kiến Phương Thành từ trong phòng tắm đi ra.
Phương Thành chỉ quấn một chiếc khăn tắm che thân dưới, nửa thân trên trần trụi quả thực hoàn mỹ, có thể thấy rõ cơ bụng cùng cơ liên sườn, cũng đủ làm cho đám đàn bà mê trai chảy nước miếng như thác.
Đàn ông thích nhìn phụ nữ có body đẹp, thì phụ nữ cũng thích nhìn đàn ông có body đẹp thôi.
Nhìn body của Phương Thành, Diệp Ngữ Khanh chỉ cảm thấy trái tim đập thình thích, gương mặt cũng bắt đầu phát nhiệt.
Nhưng ả vẫn nỗ lực làm bộ tỉnh bơ, hai tay khoanh lại nói: “Ta muốn đi đâu mắc mớ gì tới cậu."
"Chẳng lẽ cô muốn chạy sao!?"
"Cậu coi thường ai vậy?"
Phương Thành lau khô tóc, vứt khăn mặt xuống một bên, sau đó đi về phía Diệp Ngữ Khanh.
Diệp Ngữ Khanh nhất thời luống cuống.
"Cậu muốn làm gì, đừng tới đây, ta cảnh cáo không cho phép cậu đụng ta! A!"
Ả muốn mở cửa phòng chạy trốn, lại bị Phương Thành ôm lấy rồi ném lên giường.
Phương Thành ném một hộp ‘áo mưa’ lên giường: “Tự cởi đi."
Diệp Ngữ Khanh nhặt lên ném vào mặt của Phương Thành: “Cút!"
Phương Thành chụp lấy ‘áo mưa’ bay tới, cười gian đi về phía giường: “Là cô đã nói phải chơi game cùng tôi, giờ cô là thái độ gì?"
Theo Phương Thành tới gần, Diệp Ngữ Khanh ở trên giường liên tục lùi về phía sau, rất nhanh thì co vào góc giường.
Ả hét lớn về phía Phương Thành: “Cậu cút ngay, ta không hề muốn chơi trò chơi gì với cậu."
"Cô quên lời của mình đã nói sao?"
"Ta đổi ý không được sao?"
"Đổi ý? Hiện tại không phụ thuộc vào cô nữa rồi, tôi nói muốn chơi nhất định phải chơi."
Phương Thành nhảy lên giường, lập tức mở hết toàn bộ 10 hộp ‘áo mưa’: “Tôi cho cô biết, đêm nay chưa xài hết những thứ này thì cô không thể đi."
Nhìn thấy Phương Thành dường như thật sự sẽ hấp mình, Diệp Ngữ Khanh uất nghẹn hét: “Cậu dám đụng vào ta, Myōe chắc là sẽ không tha thứ cho cậu."
Phương Thành móc ra một vật, ném về phía ả: “Đừng nói nhảm, mở ra."
Thứ đó nện vào ngực của Diệp Ngữ Khanh, lập tức bắn trở về.
Phương Thành: (. _. )
Diệp Ngữ Khanh hai tay che ngực, trợn mắt nhìn Phương Thành.
Phương Thành nhặt lên lại ném qua, Diệp Ngữ Khanh đưa tay tiếp được, ả đang chuẩn bị hướng đập lại vào mặt của Phương Thành, mới phát hiện thứ mà hắn ném tới lại là smartphone của mình.
"Smartphone của ta sao lại ở trong tay của cậu?"
"Vừa rồi tiện tay chôm, cô biết chơi game mobile không?"
Phương Thành mở hết ‘áo mưa’, cầm smartphone, nhấp vào trò chơi giống LOL mà hắn thường chơi, rồi hỏi ả.
Diệp Ngữ Khanh vô thức gật đầu, Asaka Myōe không biết chơi game mobile, nhưng ả thì biết, hơn nữa kỹ thuật khá tốt.
"Biết chơi là được, chúng ta solo 1vs1, người thua một ván thì thổi nổ một ‘áo mưa’, tiếp đó nằm gập bụng 50 cái."
"Hả?"
Diệp Ngữ Khanh khó hiểu nhìn hắn: “Cậu nói chơi game... là cái này?"
"Nếu không... thì sao?"
Phương Thành vừa gửi lời mời khiêu chiếu với ả, vừa nói: “Nếu như cô muốn chuyển sang phiên bản người lớn, tôi cũng không ngại đâu."
Diệp Ngữ Khanh: (* ̄︿ ̄)
...
Từ hotel love về đến nhà, trời còn mờ tối.
Diệp Ngữ Khanh nhảy xuống từ ghế sau mô-tô, hai chân mềm nhũn cả người trực tiếp ngã thẳng về phía trước.
Cũng may Phương Thành ở một bên vươn tay chụp lấy ả, thuận tiện đỡ ả đến cửa nhà, để ả móc chìa khoá mở cửa.
Sau khi tiến vào phòng khách, Phương Thành ném Diệp Ngữ Khanh ở trên ghế sa lon, đã nửa tháng rồi mới tới nhà của Asaka Myōe, mọi thứ đều không có gì thay đổi.
Diệp Ngữ Khanh nằm trên ghế sa lon, dùng ánh mắt giận dử trừng mắt với Phương Thành.
Đêm nay ở hotel-love chơi trò chơi đến quá nửa đêm, quai hàm của Diệp Ngữ Khanh sưng lên, thắt lưng và chân gần như gãy lìa.
Ả dựa vào sức một mình, thổi nổ 10 hộp ‘áo mưa’, sau đó làm mấy trăm cái nằm gập bụng cùng squad.
Phương Thành nhất định chính là ma quỷ, solo chưa từng bại một lần thì cũng thôi đi, lại còn ép ả phải thực hiện hết các hình phạt.
Đáng giận nhất là vẫn chọn một anh hùng có thể E tới E đi, sau mỗi lần giết hết ả đều điên cuồng ném thẻ quân nhân ở bên cạnh thi thể, dấu chấm hỏi rơi xuống mặt đất.
Diệp Ngữ Khanh nhiều lần nhịn không được muốn solo với người thật Phương Thành, chém chết thằng khốn này.
"Chủ thuê nhà ở đâu?"
Phương Thành rót nước cho Diệp Ngữ Khanh, dò hỏi: “Bà ta gần đây có hướng ngươi truyền giáo hay không?"
"Không có!"
Diệp Ngữ Khanh tức giận nói: “Quan tâm bà già như vậy làm gì, không phải cậu khoái lão nãi nãi đó chứ?"
"Đem lão đổi thành đại, bỏ bớt một chữ trùng lặp, thì mới đúng."
Phương Thành búng mạnh vào đầu ả cái cốc, sau đó đi ra ngoài cửa lớn: “Đi, lần sau gặp lại."
Diệp Ngữ Khanh chưa đứng lên đưa tiễn, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ mô-tô, từ từ đi xa.
Trong phòng lại khôi phục bình tĩnh, cách một hồi, tiếng bước chân vang lên từ thang lầu.
Chủ nhà Matsuda từ lầu hai đi xuống, đi tới ghế sa lon ở phòng khách, mỉm cười hòa ái: “Ngữ Khanh đã về rồi? Có đói bụng không, bà mang xuống cho cháu ăn."
Diệp Ngữ Khanh lạnh lùng nhìn chằm chằm bà Matsuda, lập tức tạt chén nước vào mặt bà ta.
"Cút!"
Nụ cười của bà Matsuda không hề thay đổi, ả tiếp tục cười nói: “Con không nên tức giận, ngày Thần giáng xuống sắp đến, đến lúc đó chúng ta cũng có thể tiến vào Cực Lạc Thiên Quốc, chúng ta sẽ có tương lai tốt đẹp..."
Diệp Ngữ Khanh yên lặng đứng lên từ trên ghế salon, chịu nỗi đau từ eo cùng hai chân, đi về phía phòng của mình.
Mà bà Matsuda còn đứng trong phòng khách lẩm bẩm: “Tẩy đi nguyên tội, chúng ta vĩnh hưởng cực lạc cùng hạnh phúc..."