Phương Thành cho rằng mình là người của hai thế giới, trình độ mưu trí có thể so với kỹ sư, đã đến vinh nhục không sợ, cảnh giới núi thái sơn đổ mà không đổi sắc.
Cho đến khi hắn ra khỏi thang máy, nhìn thấy một robot từ trên bầu trời đằng xa bay tới, vẫn thốt ra một câu á đù.
Đợi đồ chơi này bay lại gần, Phương Thành nhìn kỹ mới phát hiện nó không phải robot, mà là một người mặc bộ xương ngoài có trợ lực, mang mũ giáp không rõ thấy tướng mạo.
Đối phương bỗng nhiên giơ tay lên nhắm vào Phương Thành, nòng súng trên cánh tay thô to sáng lên bạch quang.
"Đù!"
Phương Thành nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, trốn vào thang máy cũng đã muộn, nên trực tiếp phát động năng lực Đoản Cự Đột Tiến, rồi trốn sang một bên.
Nòng súng phun ra một đoàn bạch quang rơi vào trước thang máy, nổ ầm vang, cứ như một trận bão cát cuồn cuộn, vô số bụi bậm màu đỏ cuồn cuộn ra.
Một kích không trúng, đối phương xoay một vòng trên không trung, nhanh chóng đuổi theo Phương Thành, nòng súng xoay tròn loại nhỏ trên vai trái nhanh chóng phun ra lửa, đạn ánh sáng dày đặc tạo thành luồng ánh sáng.
Phương Thành liên tục phát động Đoản Cự Đột Tiến, cả người hóa thành một cái bóng, chạy trốn né tránh quanh hành lang.
Kẻ truy kích phía sau theo đuổi không tha, viên đạn bắn ra tới tập, đuổi đánh cái mông của Phương Thành.
Kỳ quái là âm thanh của những viên đạn này không lớn, ngược lại là một loại cảm giác đặc biệt nặng nề.
Phương Thành cũng nhận thấy được điểm dị thường này, nhưng hắn không dám dừng lại.
May mắn trong khoảng thời gian này luôn tập thể dục, mỗi ngày không bị sụt 1 điểm thể năng nào, chỉ có đầy đủ thể lực mới có thể thoải mái sử dụng nhiều lần Đoản Cự Đột Tiến.
Đi qua dãy hành lang dài dằng dặc, Phương Thành xông vào đến một sân huấn luyện trống trải, nhặt thanh tạ đặt bên cạnh, bắp cánh tay gồ lên, xoay người ném nó một cách thô bạo.
Thanh tạ mang theo tiếng rít đập tới, lại bị đối phương dễ dàng né tránh, chút ánh sáng đỏ sáng lên trên vai phải.
Khoảnh khắc tiếp theo, một tia laser màu đỏ bắn ra.
Khi Phương Thành nhận thấy mình bị tia laser khoá định, không thể né trừ khi tốc độ có thể đạt tới tốc độ ánh sáng.
Tia laser chiếu vào cơ thể của Phương Thành, nhưng cơn đau như trong dự liệu lại chưa từng xuất hiện.
Phương Thành hơi ngẩn ra, mới phát hiện tia laser chỉ là tia sáng thông thường mà thôi, không giống tia laser đã cắt đứt nửa đầu của Kuroishi Yuto lúc trước.
Phương Thành nhìn về phía bên ngoài hành lang -- đạn trên sàn đều là đạn cao su đen.
Không hề nghi ngờ, bị chơi xỏ.
Phương Thành hằm hằm trừng mắt nhìn kẻ trên không trung đang chậm rãi rơi xuống, lấy xuống mũ giáp đen, lộ ra một khuôn mặt tươi cười mỹ lệ.
Quả nhiên là Kanzaki Rin.
Nàng cười rất vui vẻ: “Không tệ, phản ứng của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi."
Kanzaki Rin hiếm khi cười, trừ phi chứng kiến sự kinh ngạc của Phương Thành.
Cho nên giờ nàng cười không phải là vì phản ứng của Phương Thành rất tốt, mà là đang cười hắn bị đánh đến mức hoảng loạn chạy trối chết.
"Biểu hiện không tệ nha, chú em."
Takeda Masumi cũng chui ra, ban nãy chắc chắn trốn ở một góc để chuẩn bị chế giễu.
Nàng khoanh hai tay lại, dùng ánh mắt kinh thán nhìn Phương Thành.
Tuy cuối cùng bị đánh trúng, nhưng việc có thể tồn tại lâu như vậy dưới sự đánh úp của những binh sĩ bộ xương ngoài có trợ lực, đã phá kỷ lục rất xa.
Tốc độ di chuyển của Phương Thành khi né tránh rất nhanh, Takeda Masumi gần như không thể nhìn rõ, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Nàng cho rằng đây là một năng lực đặc biệt của Phương Thành.
"Phải, vậy đợi lát nữa chúng ta thử hai chiêu."
Câu này của Phương Thành khiến cho Takeda Masumi tái mặt, sau đó thu hồi sắc mặt, điều chỉnh cảm xúc.
Bình thường đều là hắn hãm hại Kanzaki Rin, thỉnh thoảng bị đùa giỡn lại cũng không sao, hắn cũng không phải người thua không chịu nhận.
Dù sao còn nhiều thời gian, có rất nhiều cơ hội lấy lại danh dự.
Lúc này toàn bộ sự chú ý của Phương Thành chú ý đều dồn lên bộ trang bị trên người của Kanzaki Rin, có lẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối thứ ngầu lòi đầy cơ khí mê hoặc này.
"Đây bộ xương ngoài có trợ lực binh sĩ sao? Cô kiếm từ đâu ra?"
Đôi mắt của Phương Thành sáng lên, không kìm được sờ tới sờ lui.
"Không sai, đây là một bộ hệ thống chiến đấu binh sĩ, bao quát bộ xương ngoài có trợ lực thiết giáp, vũ khí ngôi cao, duy trì sự sống, thông tin, điều khiển lửa, máy tính..."
Kanzaki Rin giới thiệu lưu loát, nói được phân nửa bỗng nhiên phát ra một tiếng 'A' sợ hãi.
Nàng quay người đấm vào Phương Thành, cả giận nói: “Cậu sờ mó gì vậy!"
Phương Thành giơ tay bắt lấy nắm đấm của của nàng, liền bị đánh lui về phía sau hai bước, bộ xương ngoài có trợ lực bọc thép mang đến cho Kanzaki Rin lực lượng vô cùng mạnh.
Hắn có chút giật mình, vẫy vẫy tay cười nói: “Thứ này còn chưa đủ để bảo vệ mông, không thể bỏ qua được vì ở đó nhiều thịt, lỡ có biến thái thích vỗ mông..."
"Tôi thấy cậu chính là tên biến thái chết tiệt đó!"
Mặt của Kanzaki Rin như sương lạnh, đi nhanh về phía Phương Thành: “Cậu muốn chết!"
Thằng khốn này càng ngày càng quá đang, ngôn ngữ quấy rối còn chưa đủ, giờ lại còn dám động tay động chân.
"Tính toán một chút..."
Takeda Masumi vội vã ngăn cản Kanzaki Rin.
Dựa theo tính cách của Takeda Masumi, thật ra là ước gì Kanzaki Rin đánh cho Phương Thành nhừ đòn, cho tên tiểu tử thúi này một bài học.
Nhưng nàng có loại dự cảm, nếu quả thật đánh nhau, e rằng cuối cùng người bị đánh cho tơi bời chính là Kanzaki Rin.
Kanzaki Rin giờ còn mặc bộ hệ thống chiến đấu binh sĩ, cũng sẽ không thua mới đúng, nhưng Takeda Masumi có loại trực giác không hợp với lẽ thường.
Nếu như Kanzaki Rin bị đánh, người đứng xem trò vui như nàng chạy thoát được sao?
Xem náo nhiệt ngược lại bị đánh, để phòng ngừa loại chuyện như vậy phát sinh, Takeda Masumi cảm thấy vẫn nên làm gì đó.
Ngay lúc ngăn cản Kanzaki Rin, Takeda Masumi cũng cũng nháy mắt với Phương Thành, để hắn xoa dịu Rin.
Phương Thành nhún nhún vai, sau đó nâng mông của mình lên: “Nếu như cô cảm thấy thua thiệt, tôi sẽ để cô sờ lại, nói không chừng xúc cảm còn hơn cô..."
Kanzaki Rin giơ chân lên đạp tới, bị hắn né tránh, không có đạp trúng.
"Masumi chị đừng cản em, hôm nay em nhất định phải đánh chết thằng khốn này."
Takeda Masumi vỗ đầu, xạm mặt lại.
Tên khốn này đâu phải xoa dịu, rõ ràng chính là đang cố ý đổ thêm dầu vào lửa.