Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa giờ sau, Kanzaki Rin lái xe vào hầm đậu xe dưới tầng hầm của một tòa nhà cao tầng.

Phương Thành bước xuống xe với đôi chân yếu ớt, một tay vịn cửa xe, tim vẫn đang đập loạn.

Hắn xin thề từ nay về sau sẽ không bao giờ ngồi trên xe của nữ tài xế đáng sợ này nữa, trừ khi bắt buộc.

Kanzaki Rin phóng xe cứ như vội vã đi đầu thai, chạy nhanh như chớp trên con đường đi xe cộ tấp nập, chả khác gì chó hoang thoát cương.

Phương Thành dù có thân bất tử cũng sợ hết hồn, rất sợ Kanzaki Rin phạm một lỗi nhỏ, sẽ khiến cả hai biến thành một đống bùn nhão.

Số lần hồi sinh quý báu không thể lãng phí như thế này.

Kanzaki Rin xuống xe bèn liếc nhìn Phương Thành, tuy không nói gì, nhưng khóe miệng nhếch lên, rõ ràng đang cười nhạo hắn ‘nhát gan vậy ku?'.

Phương Thành hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, không rảnh cùng chấp nhặt với nữ tài xế kinh khủng này.

Tối về có lẽ còn ngồi xe của cô ả nữa.

Kanzaki Rin đưa Phương Thành đến thang máy trong nhà để xe dưới tầng hầm, nhưng thang máy này phải cà thẻ mới có thể sử dụng.

Sau khi cà thẻ để vào thang máy, Phương Thành phát hiện nhà để xe dưới hầm này có đến 5 tầng.

Đây rõ ràng không là nơi mà người bình thường có thể đến.

Phương Thành nhịn không được hỏi: “Nơi này là chỗ nào?"

"Đây là địa điểm huấn luyện của Cục giải quyết tai hoạ, cơ sở vật chất ở đây tương đối cũ kỹ, lạc hậu, bình thường có rất ít người tới."

Kanzaki Rin giải thích, tiện tay ấn nút xuống tầng kế tiếp.

Lúc thang máy đi xuống, Kanzaki Rin tiếp tục nói: “Tôi đã tìm cho cậu một giáo viên huấn luyện xuất sắc, tốt hơn hết cậu hay thu đi cái miệng thúi của mình đi, đừng có chọc giận cô ấy."

Phương Thành ngạc nhiên hỏi: “Cô không sợ thân phận của tôi bị bại lộ sao?"

Thân phận 'Vampire' của hắn chỉ có Kanzaki Rin biết, vẫn giấu diếm Cục giải quyết tai hoạ.

Nếu như tiến hành huấn luyện trong thời gian dài, thì không thể giấu được chuyện vết thương của hắn nhanh chóng lành lặn, dù khống chế tốc độ lành lặn đến mức lâu nhất cũng không được.

"Không cần lo, đây là người có thể tin tưởng tuyệt đối."

Kanzaki Rin giải thích: “Thân phận của cậu hiện giờ là một thực tập sinh sở hữu năng lực tự lành, chỉ cần đừng để lộ thân bất tử là được, vậy nên đừng để bị đánh chết."

Phương Thành vô cùng chắc chắn câu cuối của cô ả mang theo tâm lý tràn ngập chờ mong.

Con mụ này chắcc hắn ước gì hắn bị đánh chết.

Phương Thành lập tức có dự cảm rất xấu với giáo viên huấn luyện này.

...

Từ thang máy đi ra, là một dãy hành lang dài không một bóng người.

Hai bên hành lang được chia thành những không gian rộng rãi, có nơi là sân huấn luyện, cũng có những căn phòng đóng kín cửa.

Đi tới phần cuối, một người phụ nữ cao gầy ra đón, giang hai tay về phía Kanzaki Rin, bật cười sảng khoái: “Rin, đã lâu không gặp."

Ấn tượng đầu tiên của Phương Thành khi nhìn thấy người phụ nữ này chính là cô ấy rất cao.

Hắn có chiều cao khoảng 1m75, cơ thể vẫn đang trong thời kỳ phát triển, tương lai sáng lạn.

Mà người phụ nữ trước mặt cao tới 1m9, đi ủng quân đội, quần rằn ri và áo ba lỗ, làn da khoẻ khoắn màu vàng nhạt, các múi cơ rất rõ ràng. Hơn nữa hai cục thịt trước ngực rất to, to chảy nước.

Kanzaki Rin ôm người phụ nữ kia, sau đó quay đầu nói với Phương Thành: “Giới thiệu một chút, vị này chính là Takeda Masumi, ba ngày kế tiếp sẽ phụ trách đặc huấn cậu, hai người làm quen đi."

Takeda Masumi đưa mắt nhìn về phía Phương Thành, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lộ vẻ khinh thường: “Rin, đây chính là nhãi ranh mà em coi trọng. Trông xoàng quá!"

Người phụ nữ này cắt tóc ngắn, dù là giọng nói hay thần thái đều tạo cảm giác vô cùng ưu việt, khiến người ta quên mất sắc đẹp của cô nàng.

Phương Thành hơi khó chịu trước cách dùng từ của cô nàng, nhưng vẫn chủ động đưa tay ra: “Chào chị, em là Phương Thành."

Takeda Masumi hơi nhếch khóe môi lên, vẻ mặt khinh thường cực kỳ gợi đòn.

Cô ta thản nhiên đưa tay ra bắt tay của Phương Thành, rồi dùng sức bóp mạnh.

Phương Thành nhăn mày, nhưng cũng không quá đau, dù sao hắn đã đau quen rồi.

Chỉ tò mò là tại sao cô nàng này lại có vẻ không ưa mình.

"Đủ rồi."

Kanzaki Rin ngăn cản hành vi của Takeda Masumi: “Thời gian gấp rút, đừng đùa nữa."

"Đau lòng sao?"

Takeda Masumi chế giễu một câu, sau đó buông tay của Phương Thành: “Đi theo chị."

2 người tới một lôi đài đánh quyền anh, Takeda Masumi ném một đôi găng tay đấm bốc cho Phương Thành.

"Nghe nói em muốn học cách đánh cận chiến? Phương châm huấn luyện của chị chỉ có một, đó chính là thực chiến."

Trong khi nói chuyện, Takeda Masumi đã đeo xong găng tay đấm bốc, đấm tay vào nhau, phát ra tiếng bộp.

Cô nàng nhìn chằm chằm Phương Thành: “Giờ cậu còn có cơ hội rút lui, một khi bắt đầu huấn luyện, cho dù bị chị đánh chết, cũng tuyệt đối không cho phép cậu từ bỏ."

Phương Thành nhìn qua Kanzaki Rin, phát hiện cô ta đã đứng ở một góc, cười đểu chờ xem trò vui.

Phương Thành không thèm để ý, mà cởi áo khoác, sau đó yên lặng đeo găng tay đấm bốc.

Thấy Phương Thành trước sự khiêu khích của mình vẫn không hề phàn nàn, Takeda Masumi bèn nhổ bãi nước miếng xuống sàn đấu: “Lên đây, đừng ở đó mà thể hiện sự yếu đuối và kém cỏi nữa!"

Lời chưa dứt, cô nàng đã thấy Phương Thành chủ động leo lên lôi đài.

Phương Thành đứng ở phía trên, từ trên cao ngoắc Takeda Masumi: “Ngày hôm nay không phải chị đánh chết em, chính là em đánh chết chị, mau lăn lên đây."

Takeda Masumi hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nở một nụ cười ngạo nghễ.

"Thú vị đấy!"

Cô nàng nhảy lên lên lôi đài, bẻ bẻ cổ, phát ra tiếng rắc rắc.

"Đến đây đi, đối mặt với chị mày, để chị mày xem thằng em mạnh đến cỡ nào mà to mồm dữ vậy."

Phương Thành hít sâu vài cái, rồi đột ngột dùng chân lao về phía trước, đấm thẳng về phía bản mặt gợi đòn của Takeda Masumi.

Takeda Masumi linh hoạt né tránh cú đấm của Phương Thành.

Cùng lúc đó, tung cú móc ngược từ dưới lên, đấm chính xác vào cằm của Phương Thành.

Bốp!

Phương Thành bị đánh văng mạnh vào dây sàn đài, lại bắn ngược trở về ngã rầm trên mặt đất.

"Chỉ vậy thôi sao?"

Takeda Masumi cười ha hả: “Chị còn tưởng chú em lợi hại dữ lắm, té ra chỉ là rác rưởi chỉ giỏi to mồm."

Phương Thành quỳ rạp trên mặt đất cố chịu đựng cơn đau nửa mặt, sau đó lại đứng lên, lần thứ hai tấn công Takeda Masumi.

Cặp giò săn dài của Takeda Masumi cứ như gắn lò xo, linh hoạt né bên này đến bên khác, ung dung tránh né đòn đánh của Phương Thành, còn rảnh rỗi vừa tránh vừa đánh giá.

"Tốc độ không tệ, nhưng ý đồ công kích quá đơn giản quá thô, chú em là khỉ sao? Khỉ cũng không ngu như chú em, khí thế hung hăng ban nãy đâu rồi? Đánh chị đi!"

Phương Thành cố gắng không để cảm xúc của mình bị ảnh hưởng bởi lời chế nhạo của Takeda Masumi, nhưng vẫn không kìm được bắt đầu nôn nóng.

Cuối cùng vẫn bị Takeda Masumi bắt được sở hở, tung một đấm đo đất.

Dưới lôi đài, Kanzaki Rin khẽ lắc đầu, xoay người bỏ đi, không có hứng thú ở đây xem Phương Thành bị ngược.

Cô tìm Takeda Masumi để đặc huấn cho Phương Thành, không phải cố ý muốn nhìn bị ngược, mà là muốn nâng cao sức chiến đấu trong vòng 3 ngày, chỉ có Takeda Masumi mới có thể làm được.

Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu ta phải sống sót sau buổi đặc huấn thực chiến do Takeda Masumi huấn luyện.

Hơn 99% phần trăm thực tập sinh được đào tạo đặc biệt từ Masumi Takeda trong Cục giải quyết tai đã bị đánh phải nhập viện, đây cũng là lý do khiến cô nàng bị phái tới quản lý sân huấn luyện cũ nát này.

Lúc rời đi, Kanzaki Rin còn có thể nghe được tiếng rống giận dữ của Takeda Masumi.

"Không được quỳ trên mặt đất giả chết, làm đàn ông thì đứng hẳn, nhanh nhẹn chút coi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK