- Vút!
Âm thanh này không phải là tiếng búng tay của Kuroishi Yuto, mà là của máy bay không người lái sớm đã lén đến sau lưng y, phóng ra một quả bóng nhỏ.
Kuroishi Yuto quay lưng lại và dễ dàng nắm lấy quả bóng nhỏ lao vào đầu mình, lượng lớn khói tỏa ra từ quả bóng bao trùm Kuroishi Yuto trong đó.
Ngay lúc khói phun ra, Phương Thành chợt giẫm lên mặt đất, giẫm cho mặt đất lát sỏi đá văng bùn đất tung tóe.
Hắn liên tục chạy lấy đà mấy bước, cả người như mũi tên rời cung nhảy vào vào màn sương khói, tung một đấm vào Kuroishi Yuto.
Kuroishi Yuto đang ho dữ dội vì khói, bị Phương Thành tung một đấm ngay giữa mặt.
- Bốp!
Phương Thành đấm rất tàn nhẫn, nửa gương mặt của Kuroishi Yuto bị đánh nát nhừ, cả người văng ra xa vài mét trước khi rơi xuống, rồi trượt một vết dài trên mặt đất.
Nín thở và rời khỏi khu vực được bao phủ bởi khói mù, Phương Thành tràn ngập lửa giận sải bước đi về phía Kuroishi Yuto.
Phương Thành không phải là người thích xen vào việc của người khác, có lúc có lúc hắn còn thấy sự đồng cảm của mình thấp hơn người thường.
Nhưng hắn chí ít vẫn là con người, không thể vượt quá điểm mấu chốt.
Kuroishi Yuto giết chóc tàn nhẫn nhân loại vô tội ngay ở trước mặt hắn, cũng đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn.
Hắn muốn đánh chết tên súc sinh này.
Một chiếc máy bay không người lái khác cũng bay đến trên đầu của mấy người Iemitsu Mirai, giọng nói của Kanzaki Rin vang lên ở phía trên.
"Mọi người, không được dừng lại, lập tức rời đi!"
Người còn sống nhìn chằm chằm vào Kuroishi Yuto đã ngã trên mặt đất không nhúc nhích.
Dù họ sợ hãi trước những gì đã xảy ra với đồng bạn, nhưng việc Kuroishi Yuto ngã xuống vẫn khơi dậy khát vọng sống của bọn họ, họ dồn dập cố gắng bỏ chạy ra bên ngoài.
Iemitsu Mirai cũng đã chạy ra ngoài, nhưng vẫn không thể kìm được quay đầu nhìn lại giữa chừng, trong con ngươi phản chiếu bóng lưng một đi không trở lại của Phương Thành, nhớ như in hình ảnh này.
...
Lúc Phương Thành đến gần, Kuroishi Yuto đang ngã chợt phát ra tiếng cười to.
"Ha ha ha!"
Hai tay y chống lên đất, nhảy lên từ dưới đất, nửa gương mặt nát nhừ đã hoàn toàn hồi phục: “Mày nghĩ rằng tao sẽ bị thương sao? Lừa mày đó ha ha ha."
"Cười cmm mà cười!"
Hai chân của Phương Thành nhanh chóng nảy lên, thân hình lắc trái nghiêng phải, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của Kuroishi Yuto.
Kuroishi Yuto vô thức quay đầu lại, cằm bèn trúng một kích Rozan Shouryuu Ha, đánh y văng lên không trung, khiến y xoay trong 36 độ trên không trung.
Đây là chiêu thức mà Takeda Masumi dùng để đối phó Phương Thành vào 3 ngày trước, giờ lại được Phương Thành linh hoạt sử dụng, dùng để đối phó với đối thủ.
Kanzaki Rin ở phía xa thông qua máy bay không người lái nhìn chằm chằm cảnh này, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra việc đưa Phương Thành đi tiến hành đặc huấn là một lựa chọn chính xác, đổi thành 3 ngày trước thì Phương Thành tuyệt đối không lợi hại như vậy.
Đương nhiên Kanzaki Rin cũng không trốn ở một góc nhìn trò vui, sau khi những người vô tội đều chạy trốn hết, cô bèn bắt đầu công tác chuẩn bị.
Vampire từng cắn nuốt đồng loại quá mạnh mẽ, theo tiêu chuẩn phán đoán được quốc tế chấp nhận, mức uy hiếp đạt trung cấp, đối với con người có mức uy hiếp an toàn tính mạng nhất định.
Chỉ dựa vào một mình Phương Thành đơn đả độc đấu là không đủ.
Trong khi Kanzaki Rin đang chuẩn bị thì trận chiến cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Sau khi Kuroishi Yuto tiếp đất bèn nhân cơ hội di chuyển nhanh trên mặt đất, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách với Phương Thành.
Y từ dưới đất đứng lên, cái cằm bị đánh nát cũng nhanh chóng hồi phục.
"Á, đau đấy!"
Kuroishi Yuto dùng tay vuốt cằm, khóe miệng giật giật.
Đồng loại Vampire công kích nhau sẽ tạo thành tổn thương thật sự, dù tổn thương mà Phương Thành tạo ra cho y nhỏ hơn dự liệu rất nhiều, nhưng nỗi đau cũng không phải giả.
Y cứ tưởng mình nuốt chửng đồng loại, thì đối phó với tay mơ như Phương Thành sẽ dễ như trở bàn tay mới đúng, không ngờ sức chiến đấu của Phương Thành hiện lại mạnh như vậy, hai đấm thôi suýt chút đấm cho y ngu người.
Nhìn thấy Phương Thành đang tiến lại gần, Kuroishi Yuto hít sâu một hơi, sau đó cười nhạt: “Mày rất mạnh, nhưng tốc độ quá chậm, nhãi con, tao muốn để mày biết cái gì là tốc độ thật sự!"
Phương Thành nghe vậy cũng cười khẩy nói: “Đây là lần đầu tiên tao nghe thấy một người đàn ông nhấn mạnh rằng mình ra rất nhanh, mày bị liệt dương hay xuất tinh sớm?"
Kuroishi Yuto nghe hiểu, vẻ mặt lập tức trở nên u ám.
"Mày sẽ hối hận vì dám chọc tức tao, thằng nhãi con!"
Lời còn chưa dứt, Kuroishi Yuto bèn vung áo gió ra sau, cứ như một con dơi vung cánh.
Hắn chợt hóa thành một bóng đen, phóng cực nhanh tới Phương Thành.
Phương Thành có thể thấy rõ ràng rằng Kuroishi Yuto đang xài lại trò cũ, cũng là cái kiểu nhảy vọt tới trước để thực hiện bước tiến cực nhanh.
Tốc độ này quả thực quá nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt của Phương Thành.
Phương Thành đoán được ý đồ công kích của Kuroishi Yuto, vụt sang bên trái, đồng thời đấm móc ngược vào bụng của đối thủ.
Nhưng cú móc này lại đấm vào khoảng không.
Kuroishi Yuto thực sự như một con dơi vậy, linh hoạt né tránh cú móc này của Phương Thành.
"Ha ha ha!"
Kèm theo tiếng cười đắc ý, Kuroishi Yuto nhanh chóng xẹt quanh Phương Thành, chỉ lưu lại tàn ảnh màu đen gần như bao vây hắn lại.
"Đây chính là tốc độ, tốc độ tức là sức mạnh!"
Tốc độ này đã nhanh hơn so với ban nãy rất nhiều, thậm chí tầm mắt của Phương Thành cũng không thể bắt được, chỉ có thể cảm giác được, nhưng lại đánh hụt.
Kuroishi Yuto vừa di chuyển rất nhanh vừa dùng móng tay nhọn để lại những vết thương đẫm máu trên cơ thể của Phương Thành.
Mắt thấy không đánh trúng đối phương, Phương Thành cũng không có ý định đứng im chịu đòn, mà lựa chọn chiến đấu.
Hắn di chuyển nhanh giống như Kuroishi Yuto.
Hai bóng người chớp hiện trên bãi đất trống trước nhà kho, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt.
"Vô dụng vô dụng, mọi động tác của mày đều nằm ở trong lòng bàn tay của tao."
Tiếng cười điên cuồng của Kuroishi Yuto vẫn không ngừng lại, y dùng tốc độ nhanh hơn áp chế Phương Thành.
Thể năng tăng cường giúp Phương Thành áp chế Takeda Masumi, lại đấu không lại Vampire đã nuốt chửng đồng loại.
Hắn có năng lực đánh cận chiến rất mạnh, lại không thể sử dụng, bởi đâu có nhìn thấy Kuroishi Yuto.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Phương Thành gần như trở thành một huyết nhân, trên người chằng chịt vết thương, có nhiều chỗ thậm chí là sâu đến mức thấy cả xương.
Các máy bay không người lái xung quanh đang nhanh chóng tiếp cận, Kanzaki Rin nhìn thấy Phương Thành bị đánh thê thảm đến vậym rốt cục nhịn không được muốn hỗ trợ.
"Đừng qua đây!"
Phương Thành đột nhiên quát lên ngăn cản hành động của cô.
Những chiếc máy bay không người lái này đợi lát nữa sẽ có tác dụng lớn, không thể lãng phí ở nơi này.
"Cậu không nên cậy mạnh..."
"Đủ rồi, giờ cô phải nghe tôi!"
Kanzaki Rin cắn cắn môi dưới, yên lặng lái máy bay không người lái đi xa.
Kuroishi Yuto cũng nghe thấy câu này của Phương Thành, bèn cười to nói: “Không cần đồng bọn giúp đỡ sao? Can đảm như vậy đáng để cổ vũ, nhưng ngoan cố thì chỉ có chết mà thôi con ."
Trong khi nói chuyện, Kuroishi Yuto lại cắt lên trên người của Phương Thành mấy vết thương sâu tận xương.
Phương Thành đột ngột dừng bước, tung một đấm vào mặt của Kuroishi Yuto, nhưng lại đánh vào không khí, thì ra chỉ là tàn ảnh.
Kuroishi Yuto đã lướt đến phía sau của Phương Thành, thò tay hướng về phía trái tim của hắn.
"Kết thúc rồi, cho anh xin tim của chú nhé!"
Ngay khi chạm vào, Phương Thành đột nhiên quay người lại, giơ tay lên đón đỡ bàn tay đang đấm tới của Kuroishi Yuto.
Móng tay sắc bén của y xuyên thủng lòng bàn tay của Phương Thành, nhưng lại bị năm ngón tay của Phương Thành tóm chặt, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Kuroishi Yuto dùng sức rút ra, nhưng không được.
Phương Thành ngẩng gương mặt đầy máu, nhìn y cười nói: “Ồn quá đi, thằng chó mày sủa đủ chưa, đánh đủ chưa?"
Kuroishi Yuto cố rút tay ra, tay còn lại đột ngột đâm vào ngực của Phương Thành.
Phương Thành nắm chặt bàn tay đối thủ, kéo đối thủ lại gần.
Sau đó lập tức cụng mạnh đầu của mình vào mặt của đối thủ.
- Binh!