Vì vậy, nếu có thể tránh được thì vẫn nên tránh, thỉnh thoảng bị bắn trúng cũng không thành vấn đề.
Hơn một chục nhân viên bảo vệ phối hợp rất ăn ý, nhưng họ vẫn không phải là đối thủ của Kiba Taishi, trong chớp mắt đã bị tàn sát hơn phân nửa.
Tuy nhiên, những viên đạn đặc biệt mà họ đặt nhiều hy vọng đã không có tác dụng – những loại quái vật mà những viên đạn đặc biệt có thể đối phó không bao gồm cả Vampire.
Khi chỉ còn lại một số ít nhân viên bảo vệ, cuối cùng họ đã mất hết dũng khí và tinh thần chiến đấu, quay đầu bỏ chạy.
Lúc này, ở bên kia của biệt thự, một người đàn ông trung niên nhìn phúc hậu, ở dưới sự bảo vệ của vài nhân viên an ninh. Đang vội vàng từ mặt bên rời khỏi biệt thự, chuẩn bị đi đến nơi an toàn.
Đi theo bên cạnh người đàn ông trung niên là một người phụ nữ trẻ đẹp đang ôm chặt lấy cánh tay của lão, vẻ mặt lo lắng và bất an.
Người đàn ông trung niên này là cha của Morishita Yamato, Morishita Kengo và người đẹp bên cạnh lão là một nữ minh tinh vừa đoạt giải.
Hai người đều mặc đồ ngủ, hình như vừa mới từ trên giường ngủ dậy.
Dù vừa bị cấp dưới lôi ra khỏi giường nhưng Morishita Kengo vẫn giữ được bình tĩnh. Khi lão còn trẻ, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua, sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này mà hoảng sợ.
Nhưng lông mày của Morishita Kengo vẫn nhíu lại, không thể đoán ra kẻ thù nào đã tấn công mình vào lúc nửa đêm.
Ở trình độ của lão, từ lâu đã không còn lớn tiếng đòi đánh đòi giết, giải quyết xung đột bằng phương pháp bí mật linh hoạt, cũng sẽ không lộ liễu.
“Thiếu gia đâu?”
Morishita Kengo hỏi người thủ hạ đang đứng đối diện, người mà lão yêu thích nhất.
Thủ hạ vội vàng nói: “Chúng tôi sớm đã phái người tới bảo vệ thiếu gia, có lẽ đã được hộ tống đến nơi an toàn.”
Lúc đó này Morishita Kengo mới cảm thấy nhẹ nhõm. Trong nhà hình như còn có bà vợ Sayuri, nhưng giờ nhân thủ không đủ, hy vọng bà ấy không sao.
Ngay khi cả nhóm bước ra khỏi cửa hông, tiếng súng ở đó liền ngừng lại.
Tiếng súng dừng lại, điều đó có nghĩa là trận chiến đã kết thúc và tất cả những kẻ thù xâm nhập có lẽ đã bị tiêu diệt.
Morishita Kengo dừng lại, thủ hạ bên cạnh lập tức thuyết phục: “Xã trưởng, hiện tại tình hình chưa rõ, xin cứ giao cho chúng tôi xử lý. Ngài rời đi trước, sau khi xác nhận đã tuyệt đối an toàn sẽ trở lại.”
Morishita Kengo cũng thận trọng, lập tức gật đầu: “Đúng vậy, tao tin tưởng mày có thể xử lý tốt.”
Những thủ hạ này được đích thân lão tuyển chọn và bồi dưỡng ra được năng lực xuất chúng. Họ có thể hy sinh mạng sống của mình vì lão mà không hề do dự.
Ngay cả khi trận chiến thất bại, cũng sẽ hy sinh bản thân mình để dẫn dắt kẻ thù đi và đảm bảo an toàn cho lão.
Ngay khi Morishita Kengo còn đang tự hào vì có một nhóm thủ hạ trung thành như vậy. Ngay lập tức, lão nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở đằng xa.
Thủ hạ ở bên cạnh Morishita Kengo ngay lập tức rút khẩu súng lục của mình ra và chĩa về phía người kia.
“Đội trưởng, đừng bắn, là tôi!”
Người kia hét lên và chạy về phía bên này.
Người này, Morishita Kengo rất quen thuộc, tên là Kuki Kei, ở trong xã đoàn biểu hiện dũng cảm. Morishita Kengo cũng đã trao tặng cho anh ta một huy chương võ sĩ vô cùng quý giá.
Lúc này, người chiến binh dũng cảm hoảng sợ và toát mồ hôi hột, như thể anh ta đang bị một con quái vật đáng sợ nào đó truy đuổi.
Kengo Morishita định hỏi về tình hình, thì Kuki Kei từ bên cạnh lão chạy tới, trực tiếp chạy thẳng qua như một làn khói và trốn ở phía xa.
Kengo Morishita:? ? ? (⊙? ⊙)? ? ?
Ngay sau đó, một thanh niên trông như ma quỷ xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chết tiệt, tiểu tử Kuki Kei, mày thực sự đã dẫn kẻ thù đến đây.”
Thuộc hạ bên cạnh Morishita Kengo gầm lên, nhắm vào Taishi Kiba, bóp cò, một hơi bắn hết đạn ra.
Giữa những tiếng súng chói tai, Taishi Kiba chĩa vào họng súng nhào tới, dùng móng vuốt sắc nhọn đâm vào ngực của đối phương và bóp nát trái tim.
“A!”
Nữ minh tinh bên cạnh hét lên, vừa hét được nửa chừng thì đã bị Taishi Kiba túm lấy và cắn vào cổ.
Những nhân viên bảo vệ còn lại vô cùng kinh hãi và vội vàng kéo Morishita Kengo ra bên ngoài.
Taishi Kiba vứt xác nữ minh tinh và nhanh chóng đuổi theo.
Với âm thanh của tiếng súng và tiếng la hét, chỉ trong mười giây, tất cả người xung quanh Morishita Kengo đã chết hết, chỉ còn lại mình lão.
Giữa những xác chết trên sàn, lão vẫn có thể đứng vững, đó là đã có tố chất tâm lý đáng kinh ngạc.
“Các hạ……”
Morishita Kengo sử dụng định lực cả đời của mình để bình tĩnh lại, và nghiêm nghị nói, “Chúng ta có lẽ có thể nói chuyện ...”
Bá!
Taishi Kiba dùng móng vuốt cắt đôi đầu Morishita Kengo xuống, hai mắt đỏ ngầu, đuổi theo phía Kuki Kei đang bỏ chạy.
Vài giây sau, cơ thể của Morishita Kengo mới loạng choạng ngã xuống.
Sau khi Taishi Kiba giết chết Kuki Kei đang bỏ chạy, y lại men theo mùi hương của Phương Thành và lao vào sảnh biệt thự.
Khi vừa bước vào cửa, một bóng người từ trên trời hạ xuống và bay về phía y.
Taishi Kiba hoàn toàn không có ý né tránh, trực tiếp giơ hai tay lên, đâm vào thân thể đối phương và xé nát.