Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thì ra là một người mê làm quan."

Phương Thành không quá tin tưởng câu trả lời của Kanzaki Rin, nhưng cũng không dồn ép quá mức, tránh để đôi bên trở mặt, hắn quả thực cần hợp tác cùng Kanzaki Rin.

"Trên nguyên tắc tôi đồng ý hợp tác với cô, nhưng tôi có mấy điều kiện."

"Cậu..."

Kanzaki Rin hít sâu một hơi: “Cậu đừng có được voi đòi tiên."

Phương Thành bắt chéo chân, cười ha ha: “Sao lại gọi là được voi đòi tiên, đàm phán mà, dù sao cũng phải mặc cả chứ, chẳng lẽ cô nói nói điều kiện gì tôi cũng đồng ý? Tôi cũng không phải cha cô, cái gì cũng chiều cô, ngươi có thể nghe điều kiện của tôi trước, rồi quyết định có muốn đồng ý hay không."

Quả bóng cao su đá trở lại Kanzaki Rin, giờ đến phiên cô đưa ra lựa chọn.

Kanzaki Rin cảm thụ sâu sắc sự khó chơi của Phương Thành, nhìn hắn thật sâu: “Cậu cứ nói!"

"Đầu tiên, tôi cần tất cả tư liệu về quái vật bao gồm cả Vampire, càng chi tiết càng tốt, thứ hai, tôi hy vọng có thể đạt được năng lực điều khiển lửa của cô.”

Thật ra Phương Thành muốn rất nhiều điều kiện, ví dụ như sau khi giết chết tất cả Vampire, muốn Kanzaki Rin hứa sẽ không xuống tay với hắn.

Nhưng loại này hứa hẹn quá vô dụng cũng không thực tế, Phương Thành thà không nói còn hơn.

Chỉ cần mình đủ mạnh, cho dù không có hứa hẹn, Kanzaki Rin cũng sẽ không dám động đến hắn.

Ngược lại, nếu như mình không đủ mạnh, cho dù viết hứa hẹn trên giấy trắng mực đen cũng vô dụng.

Mọi thứ đều phải dựa vào bản thân.

Nghe thấy 2 điều kiện của Phương Thành, Kanzaki Rin chỉ nhíu mày, cô suy tư một lúc, mới đáp: “Điều kiện thứ nhất không thành vấn đề, nhưng cái thứ hai thì không được."

"Vì sao?"

Thật ra Phương Thành rất tò mò năng lực điều khiển lửa của Kanzaki Rin đến từ đâu.

Không chỉ hắn, dân chúng bình thường cũng rất tò mò và thèm khát siêu năng lực của những người trong Cục giải quyết tai hoạ.

Nhưng đây là chuyện tuyệt mật, chưa từng tiết lộ ra ngoài, để có trí tưởng tượng bay bổng.

Kanzaki Rin chỉ có thể giải thích: “Năng lực mà tôi sở hữu có được do thiên phú đặc thù và trải qua nhiều năm huấn luyện mới có, cho nên cậu có muốn thì tôi cũng không cho được, trừ phi cậu có thể gia nhập Cục giải quyết tai hoạ, đồng thời chứng minh bản thân có đầy đủ thiên phú mới được."

Phương Thành không thể phán đoán lời giải thích của Kanzaki Rin là thiệt hay xạo, hắn chỉ có thể đổi điều kiện: “Vậy đổi thành cô cho tôi tài liệu chi tiết về năng lực, điều kiện có được và hạng mục huấn luyện, đồng thời cô phải phụ trách dạy tôi kỹ năng chiến đấu, gia tăng sức lực chiến đấu của tôi."

Điều kiện này khiến Kanzaki Rin suy nghĩ lâu hơn.

Phương Thành cũng không vội, để cô từ từ suy nghĩ.

Từ chuyện Kanzaki Rin mạo hiểm tính kế dùng mình làm mồi, có thể thấy cô rất coi trọng việc diệt trừ Vampire, còn hơn cả Phương Thành.

Muốn hợp tác, Phương Thành không thể không có sự trợ giúp của Kanzaki Rin, và Kanzaki Rin cũng cần sự trợ giúp của Phương Thành để tiêu diệt tất cả Vampire.

Cô không thể tìm được một dị loại thứ hai vừa dễ nói chuyện lại có tính nguy hiểm thấp giống như Phương Thành.

Suy tư suốt hơn mười phút, Kanzaki Rin mới đưa ra quyết định: “Có thể, tôi đồng ý điều kiện của cậu."

Phương Thành chủ động chìa tay với cô: “Vậy mong chúng ta hợp tác vui vẻ."

Kanzaki Rin cũng đưa tay ra, bắt tay hắn thật chặc.

Phương Thành bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, vừa rồi cô bảo sẽ bồi thường tổn thất của tôi, đúng không?"

Kanzaki Rin rất muốn nói không có chuyện này, đây chẳng qua là để lừa Phương Thành hợp tác mà thôi.

Nhưng cả hai mới quyết định hợp tác, Kanzaki Rin không thể lật lọng, đành nói: “Cậu nói con số đi, nhưng đừng có chém giá lên trời."

Phương Thành nở nụ cười: “Yên tâm đi, đều là yêu cầu hợp lý."

Hắn nhìn quanh nhà một vòng, rồi nói: “Đổi cho tôi bộ đồ gia dụng mới, không thành vấn đề chứ?"

Sau khi chiến đấu với Yakawa Suzuka, khiến nhà của Phương Thành như vừa lọt vào tâm bão, rất nhiều thứ đã bị phá nát.

Yêu cầu này rất hợp lý, Kanzaki Rin không cần suy nghĩ bèn gật đầu đồng ý: “Có thể, mai tôi kêu người chuyển bộ đồ gia dụng mới cho cậu."

Lúc cô cho rằng Phương Thành chỉ yêu cầu như thế, Phương Thành lại lộ vẻ mặt 'cô em ngây thơ quá rồi'.

"Trong quá trình hợp tác giữa chúng tôi, tất cả phí dụng đều do cô lo, quá hợp lý đi chứ, dù sao tôi chỉ là một học sinh lớp 11 không có thu nhập."

Kanzaki Rin rất muốn nói ‘lo cái đầu cậu’, tôi thấy cậu bán thận được nhiều tiền lắm mà, lại còn mặt dày bảo không có thu nhập.

"Còn nữa, phí bổ sung dinh dưỡng sau khi chiến đấu cũng sẽ do cô chi trả, nếu không... tôi đâu có sức để giết nhiều Vampire như vậy, phí dụng cụ tập luyện, chi phí đi lại, tiền ăn 3 bữa/ngày..."

Phương Thành càng nói thì sắc mặt của Kanzaki Rin càng đen, hai tay càng siết chặt lại: “Một ngày ba bữa đều do tôi bỏ tiền, vậy không bằng tôi trực tiếp bao nuôi cậu?"

"Vậy thì tôi phải nghĩ đã, ai biết phú bà như cô có ham muốn bệnh hoạn nào..."

Lúc thấy mặt của Kanzaki Rin đen chẳng khác gì đáy nồi, Phương Thành không dám đòi hỏi nữa.

Nói thêm nữa hắn sợ nữ nhân này sẽ nổi điên.

Kanzaki Rin cố nén cơn giận, giọng nói căng cứng: “Còn nữa không?"

"Còn nữa..."

"Còn gì nữa?"

Cô đột nhiên giống con mèo xù lông, giọng nói đột nhiên tăng cao.

Phương Thành chỉ chỉ tay cô: “Còn nữa, cô còn muốn bắt tay tôi đến khi nào, chiếm tiện nghi của tôi sao? Không ngờ cô là người như thế."

Kanzaki Rin hất mạnh tay của Phương Thành ra.

Cô hít sâu một hơi, nén lửa giận xuống, bình tĩnh lại: “Ngày mai tôi sẽ an bài ổn thoả mọi thứ, chúng ta sẽ bắt đầu từ ngày mai."

Phương Thành kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy, còn chuyện đi học thì sao giờ?"

Kanzaki Rin rất muốn phỉ nhổ hắn, một Vampire cứ muốn đi học là sao?

"Cậu có thể xin nghỉ."

"Thôi được, cô xin nghỉ hộ tôi nhé."

Nói đến chuyện trường học, Phương Thành chợt nghĩ đến một việc: “Morishita Yamato tìm tôi gây sự, có liên quan gì đến cô không?"

Kanzaki Rin lắc đầu nói: “Không liên quan gì đến tôi."

"Không hề bất ngờ, xem ra cô đã sớm biết rồi."

Phương Thành bất mãn nói: “Vậy sao không cản họ, hại tôi tự dưng bị đánh oan."

Kanzaki Rin rốt cuộc tìm được chỗ có thể cười nhạo Phương Thành, cô khoanh tay lại, mỉm cười gợi đòn: “Đâu thể nào chuyện gì cũng liên quan tới tôi, dù sao cậu cũng không thể bị đánh chết, theo tôi biết hình như họ đâu thu được lợi gì."

"Nhưng tâm linh nhỏ bé của tôi rất sợ hãi, cô là đồ con gái ác độc, không lẽ cô không biết đồng cảm sao?"

"Ha ha!"

Kanzaki Rin cắt ngang Phương Thành: “Trong thời gian ngắn Morishita Yamato sẽ không tìm cậu gây sự, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa chúng ta."

Phương Thành thầm nghĩ, hèn gì Morishita Yamato không báo thù, cứ tưởng gã đang ấp ủ một mưu đồ bẩn thỉu, không ngờ Kanzaki Rin đã cảnh cáo gã.

Đương nhiên cũng không loại trừ Morishita Yamato đang tương kế tựu kế, chịu nhục chờ ngày rửa hận.

Dù sao Phương Thành cũng đã khiến hắn vô cùng nhục nhã.

Kanzaki Rin nhìn vẻ trầm tư của hắn, đột nhiên hỏi: “Cậu có thể ăn thức ăn bình thường để ngăn ham muốn hút máu sao?"

Phương Thành cũng không có ham muốn hút máu, nhưng hắn cần thân phận Vampire để che dấu thân bất tử của mình.

Tuy số lượng Vampire ít nhưng chúng không hiếm, nhưng loại vampire không có di chứng bởi việc trở thành bất tử thì chỉ có mình Phương Thành hắn.

Nếu như để lộ, chỉ sợ chưa chắc Kanzaki Rin sẽ giấu giếm dùm hắn.

Cho nên hắn chỉ có thể nói xạo: “Có thể."

Kanzaki Rin thử dò xét: “Cần tôi kiếm máu cho cậu không?"

Nếu như hắn cần, Kanzaki Rin sẽ đưa hắn vào trong danh sách nguy hiểm, lúc kết thúc hợp tác giữa đôi bên, cũng là lúc phải loại bỏ đối phương.

Phương Thành nghĩ một lúc, mới gật đầu nói: “Có thể."

Kanzaki Rin đột nhiên căng thẳng.

Nhưng Phương Thành lại bổ sung: “Máu người thì không cần, cô kiếm giúp tôi chút máu heo là được."

Lúc đầu hắn không muốn, nhưng nghĩ đến việc chấp nhận có thể giảm bớt nghi ngờ của Kanzaki Rin, hơn nữa cũng do cô bỏ tiền mua mà.

Nhất cử lưỡng tiện, thật tuyệt.

"Máu heo?"

Đầu của Kanzaki Rin đầy dấu chấm hỏi.

Lẽ nào máu heo cũng hữu hiệu với Vampire?

Trong đầu của cô không kìm được hiện ra hình ảnh một Vampire nửa đêm chạy đi tấn công chuồng lợn, đuổi cắn lợn mẹ.

Oa, nghĩ thôi đã thấy tởm vãi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK