Cuộc sống của Phương Thành lại trở về bình thường, nhưng cũng không đơn điệu nhàm chán, bởi vì có rất nhiều chuyện muốn làm.
Mỗi ngày ở nhà siêng năng rèn luyện thể loại và các hạng năng lực, buổi tối còn đi sân huấn luyện tiếp nhận huấn luyện của Takeda Masumi.
Tuy hiện tại Phương Thành chỉ cần một tay là có thể đè Takeda Masumi xuống đánh, nhưng người phụ nữ này biết rất nhiều kỹ năng, không đơn giản chỉ là đánh cận chiến, trong thời gian ngắn không cách nào học hết.
Trường học thì hai ngày đi một lần, sau khi giải trừ uy hiếp từ Morishita Yamato, Asaka Myōe cũng lại đến trường, không biểu hiện ra chỗ nào khác thường.
Ghi chép lớp học mỗi ngày bỏ vào hộc bàn của Phương Thành càng lúc càng nhiều, người này thật coi Phương Thành thành em trai ruột, ngày nào cũng hỏi cậu ấy đã làm bài tập chưa.
Việc hợp tác với Rin Kanzaki cũng đã bước sang giai đoạn mới, không hề chỉ nhằm vào Vampire, mà là mở rộng mục tiêu săn giết đến trên thân quái vật khác.
Việc lựa chọn mục tiêu và lập kế hoạch săn lùng là tùy thuộc vào Rin Kanzaki, không cần Phương Thành quá nửa đêm ra ngoài đi dạo, làm như vậy hiệu suất quá thấp, lỡ như thật sự không may động phải Kamikawa Takumi, khả năng còn sẽ phát sinh thảm kịch idol hành hung fan.
"Nè, Senpai!"
Phương Thành vừa mới ra khỏi trường học, có đoạn thời gian không thấy Iemitsu Mirai bỗng từ nhảy ra khúc cua, cười hì hì chào hỏi Phương Thành.
Nàng đã học được bài học, giữ khoảng cách với Phương Thành ít nhất một cánh tay, tránh để lại bị hắn đấm cho đo đất.
Hôm nay Iemitsu Mirai vẫn thanh xuân mỹ lệ, chải hai đuôi ngựa, mặc áo khoác nhỏ cùng váy voan ren, để lộ cặp đùi trắng nõn và mềm mại với những đường nét hoàn hảo.
Phương Thành dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá tiểu mỹ nữ này, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên ngực của nàng, lập tức không có hứng thú.
Thường thấy sóng biển cuộn trào mãnh liệt, đã miễn dịch đối với ao nước nhỏ gió êm sóng lặng.
Iemitsu Mirai vô thức ôm ngực, luôn cảm thấy ánh mắt của Phương Thành vào lúc này vô cùng thất lễ.
Đó không phải là ánh mắt thèm khát, mà là một kiểu khinh thường pha chút khinh bỉ.
"Dứt lời, lý do cho ngày hôm nay là gì."
Phương Thành tiếp tục đi về phía trước, Iemitsu Mirai vội vàng đuổi theo: “Hôm nay em chỉ đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi."
Hai người đã lâu không gặp, thỉnh thoảng có tán gẫu trên mạng, bình thường đều là Iemitsu Mirai vắt óc cố tìm trọng tâm câu chuyện, cuối cùng buộc phải kết thúc trọng tâm câu chuyện với lý do ‘Anh đi tắm' hoặc là ‘anh muốn ngủ' của Phương Thành.
Nhan sắc của Iemitsu Mirai ở trong trường tuyệt đối thuộc đẳng cấp nữ thần, cái kiểu người theo đuổi chạy đầy đất, kết quả mỗi ngày đều ở trên mạng liếm(theo đuổi) một nam sinh ở trường khác.
Nếu để nam sinh trong trường của nàng biết, e rằng sẽ dẫn đến sự kiện ngược đãi đám cẩu độc thân quy mô lớn.
"Senpai, sớm như vậy đã tan học về nhà, có chán hay không?"
Iemitsu Mirai nhéo nhéo đuôi ngựa, hỏi dò, nàng vẫn không từ bỏ ý định hẹn hò Phương Thành.
Phương Thành không nói tiếp đề tài này, lai lịch thân phận của cô gái này đều rất thần bí, hắn không muốn tìm rắc rối.
"Senpai, chủ nhật anh ở nhà thường làm gì?"
"Senpai, anh có thích ăn ngọt hay không..."
"Senpai..."
Iemitsu Mirai giống như chim khách, ríu ra ríu rít không ngừng, Phương Thành liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên hỏi: “Tại sao em cứ gọi anh là Senpai?"
"Không thì gọi là gì?"
Iemitsu Mirai giơ một ngón tay nhỏ nhắn lên cằm, ngẹo đầu hỏi: “Không bằng senpai giúp em nghĩ một cái?"
Phương Thành không sao cả: “Có yêu cầu gì?"
Iemitsu Mirai mừng hết lớn, tốt quá, cuối cùng đã tới phân đoạn trao đổi biệt danh của nhau rồi.
Mirai-chan ơi, thắng lợi lớn!
Nàng suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng nói: “Đặc biệt một chút, chính là cái loại rõ ràng rất bình thường nhưng vừa nghe đã cảm thấy có chuyện xưa."
Quyết định rồi, mặc kệ Senpai nghĩ biệt danh biến thái cỡ nào, sau này nhất định phải kiên trì dùng nick name này để gọi anh ấy.
Sau đó sẽ bảo anh ấy cũng đặt cho mình một biệt danh, đây chính là cơ hội tốt thúc đẩy quan hệ của đôi bên.
"Rõ ràng rất bình thường thế nhưng vừa nghe đã cảm thấy có chuyện xưa?"
Trong ánh mắt mong chờ của Iemitsu Mirai, Phương Thành suy nghĩ một chút, đáp: “Em có thể gọi anh là Otosan."
Iemitsu Mirai: (°ー°〃)
Ôi... biệt danh này quả thực vừa nghe cũng rất có chuyện xưa, nhưng chuyện xưa này cũng quá bất hợp lý nữa nha a a a!!
Đầu của Iemitsu Mirai như muốn nổ tung, hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Phương Thành.
Phương Thành tiếp tục đi tới phía trước, Iemitsu Mirai lấy lại tinh thần, vội vã đuổi theo, hai tay nắm lấy túi sách của Phương Thành, nhẹ giọng cầu xin: “Senpai, nghĩ một cái khác đi, một cái nữa thôi, Senpai ~~~"
Âm thanh làm nũng mềm yếu, đáng yêu cực kỳ, buồn nôn đến mức khiến toàn thân người ta đều phải nổi da gà.
Phương Thành không thể không dừng bước lại, dùng giọng nghiêm túc hỏi nàng: “Có phải em thích anh không?"
Iemitsu Mirai giật nảy mình, không ngờ Phương Thành trực tiếp như vậy, hoàn toàn không sợ hiểu lầm.
Nàng ấp úng không chịu trả lời, Phương Thành xoay người muốn đi: “Không thích thì sau này đừng tới tìm anh, mọi giao du không lấy kết hôn là mục đích đều là đùa giỡn bậy bạ."
"Ai ai ai, chờ đã Senpai."
Iemitsu Mirai vội vàng kéo Phương Thành, rất sợ bị Phương Thành hiểu lầm thành không thích, gấp đến mức muốn khóc mà không được.
Chẳng lẽ Senpai là loại người nôn nóng, không thích mập mờ quá trình?
Ai nha, thật đáng ghét.
Iemitsu Mirai đỏ bừng mặt, xoa xoa bóp bóp mãi mới đưa lên hai ngón tay đặt vào nhau ra hiệu: “Có... có thích một chút như vậy."
Phương Thành thấy dáng vẻ thiếu nữ vừa ngượng ngùng, bối rối khó chịu lại tràn đầy mong đợi, thở dài, nghiêm túc nói: “Vậy thật xin lỗi, chúng ta không hợp, làm ơn đừng thích anh nữa."
"A?!"
Iemitsu Mirai như bị sét đánh, ngây người tại chỗ, sắc mặt vốn mắc cở đỏ bừng trong phút chốc cũng trở nên tái nhợt.
Một hồi lâu, Iemitsu Mirai mới hồi phục tinh thần, viền mắt lập tức đỏ hoe.
Nàng dùng giọng run run, cứ như giây kế tiếp sẽ oà khóc, nho nhỏ tiếng mà hỏi: “Sen… Senpai, vì sao... có thể nói cho em biết nguyên nhân không?"
Phương Thành liếc nhìn ngực của nàng, lắc đầu nói: “Ngực của em quá nhỏ, mà khẩu vị của anh lại khá lớn, anh sợ tương lai con với anh đều sẽ bị đói, cho nên chúng ta không thích hợp."
Iemitsu Mirai: (⊙ˍ⊙)
Nàng cúi đầu nhìn ngực của mình, lại nhìn bóng lưng Phương Thành xoay người rời đi.
Đầu óc trống rỗng, chỉ có câu nói kia đang không ngừng quanh quẩn.
Ngực của ta quá nhỏ?
Ngực quá nhỏ?
Quá nhỏ?
?
...
Iemitsu Haruyuki đứng ở dưới bóng cây, mặc một bộ đồng phục hầu gái tiêu chuẩn, sắc đẹp sắc sảo gần như hoàn hảo hơn CG do máy tính tạo ra, khí chất càng trong trẻo lạnh lùng như tuyết trắng, sạch sẽ và hoàn mỹ.
Đáng tiếc không có người qua đường nào có thể thưởng thức cảnh tượng xinh đẹp này, người qua đường đến gần đều bị bảo vệ đuổi đi.
Nàng đang dùng smartphone nghe điện, đầu bên kia là giọng nói ung dung mang theo ưu nhã của một phụ nữ, khiến người ta vừa nghe sẽ tự động trong đầu hiện ra hình tượng phu nhân danh môn tri thức, ưu nhã.
"Mirai lại đi tìm nam sinh đã cứu con bé sao?"
"Đúng vậy, phu nhân."
"Lần trước kết quả điều tra của con như thế nào? Nói cho ta nghe một chút."
"Đã tra được, người nam sinh kia tên là Phương Thành, năm nay 17 tuổi, cha mẹ đều mất, một mình ở khu Ibaraki..."
Iemitsu Haruyuki kể tư liệu về Phương Thành cho phu nhân ở đầu bên kia, cặn kẽ đến mức ngay cả tiểu học hắn đã làm gì cũng có hết, cho dù là bản thân hắn tới kể e rằng cũng không thể cặn kẽ đến vậy.
"Vào khuya 20 tháng trước , Phương Thành đi lầm vào chiến trường nơi lực lượng phản ứng nhanh SAT khu trục Blood Queen, dường như đã chuyển thành Vampire. Sau đó thực tập sinh Kanzaki Rin của Cục giải quyết tai hoạ truy bắt thất bại, đôi bên có lẽ đã đạt thành một loại hiệp nghị, sau đó mấy lần hành động chung, nghi ngờ trở thành nhân viên ngoài biên chế của Cục giải quyết tai hoạ."
Cái gọi là nhân viên ngoài biên chế của Cục giải quyết tai hoạ, thực ra chính là lựa chọn một vài quái vật hợp tác cùng chính phủ, loại quái vật này thường lấy yêu quái phụ thân làm chủ.
Kanzaki Rin điều tra Iemitsu Mirai, cái gì cũng chưa tra được, trái lại bị người ta tra cho lộn chổng vó lên trời.
"Con cảm thấy, kẻ này cố ý bày mưu tiếp cận Mirai sao?"
"Hiện nay chưa có dấu hiệu này, nhưng con sẽ chú ý, thưa phu nhân."
Sau khi phu nhân nghe xong báo cáo của Iemitsu Haruyuki, trầm ngâm nói: “Haruyuki, ta không hy vọng tương lai có dây dưa gì với Vampire, càng không hi vọng hắn có liên quan gì với Mirai, và gia sản của chúng ta."
"Con hiểu, thưa phu nhân."
"Ừm, giao cho con."
Iemitsu Haruyuki vừa mới cắt đứt trò chuyện, Iemitsu Mirai bèn nhào tới, vừa ôm chặt nàng vừa kêu khóc, nước mắt nước mũi chen chúc ra: “Haruyuki, Senpai từ chối em, bảo em đừng đi tìm anh ấy nữa, còn nói ngực của em nhỏ hu hu hu!"
Nàng vừa khóc, vừa dùng hai tay cầm trang phục hầu gái của Iemitsu Haruyuki: “Chia ít vú của cho em, một chút là tốt rồi, van chị đó huhuhuhu…"
Đang gào khóc, trên đỉnh đầu của Iemitsu Mirai xuất hiện một đôi lỗ tai chó, một cái đuôi lớn lông tơ xuất hiện từ dưới váy, buồn bã lôi lôi kéo kéo.
Iemitsu Haruyuki lấy tay khẽ xoa đôi tai chó trên đầu nàng, an ủi tâm tình của nàng, trong đầu lại hiện ra một cái ý nghĩ.
Phu nhân, mệnh lệnh của ngài dường như đã hoàn thành trước thời hạn.
Người ta đá tiểu thư rồi.