"Phương-kun?"
Asaka Myōe lập tức trợn tròn mắt: “Cậu đang làm gì vậy Phương-kun?"
"Đây là tên trộm."
Phương Thành thuận miệng trả lời một câu, sau đó duỗi tay nắm lấy áo của Nanmiya Saya, kéo nàng từ dưới đất dậy: “Cô theo dõi tôi?"
Nếu quả thật không biết sống chết như thế, Phương Thành không ngại cho cơ hội, để cho một cánh tay cùng hai cái đùi còn lại của nàng đều đổi thành máy móc.
Nanmiya Saya bị Phương Thành đánh cho đầu óc choáng váng, nghe vậy mới hồi phục tinh thần, giận dữ nói: “Ai theo dõi cậu, đây là nhà của tôi, bỏ ra coi!"
Nàng đưa mấy thằng đệ đến bệnh viện, kết quả tiền thuốc men không đủ, chỉ có thể nhịn đau chạy về nhà lấy tiền.
Không ngờ tới nhà rồi cũng có thể gặp phải tên sát tinh này, vừa thấy mặt đã không nói lời nào đấm nàng một cú.
Mấu chốt là Nanmiya Saya không đánh lại tiểu tử thúi này, quả thực tức đến muốn khóc.
Nhìn biểu tình tức giận mang theo ủy khuất của Nanmiya Saya, Phương Thành nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Asaka Myōe: “Đây không phải là nhà cậu sao?"
Asaka Myōe phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: “Chúng ta đều là khách trọ."
Nàng chần chờ nói: “Phương-kun... có thể để chị ấy xuống đã hay không."
Phương Thành vừa nghe mới biết là hiểu lầm, lập tức để Nanmiya Saya xuống, còn tỉ mỉ giúp nàng sửa sang cổ áo: “Thật ngại quá đánh lầm người, ai bảo cô đột nhiên mở cửa dọa tôi, lần sau đừng như vậy."
Nanmiya Saya căm tức nhìn hắn, tức đến ngứa răng.
Thằng khốn này rõ ràng đánh người, vẫn còn làm bộ là do người khác không đúng.
Nếu không phải là hiện tại trong bệnh viện còn có mấy tiểu đệ đang đợi người cứu mạng, Nanmiya Saya nhất định phải đánh hắn một trận.
Nàng dùng sức đẩy tay của Phương Thành ra, lạnh lùng vòng qua hắn đi ra ngoài.
Nàng cũng rất quen thuộc Asaka Myōe, hai người quan hệ vô cùng tốt, lúc này lại không có hứng thú hỏi tiểu muội muội sao lại ở cùng với thằng khốn này.
Đợi sau khi Nanmiya Saya đi ra, Phương Thành nói với Asaka Myōe một tiếng, đi vào trong nhà.
"Người nọ là trộm, cậu không biết sao..."
Giọng nói của Phương Thành truyền ra, làm cho Nanmiya Saya dẫm chân xuống.
Nét mặt của nàng có chút cứng ngắc, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhanh chân đi vào bóng đêm thâm trầm.
Phương Thành còn tưởng rằng Asaka Myōe chưa biết đám Nanmiya Saya ăn trộm, thuận miệng nhắc nhở một câu.
Asaka Myōe trầm mặc một chút, mới nhỏ giọng nói: “Chị Nanmiya rất tốt với tớ."
"Tốt?"
Phương Thành quay đầu đánh giá Asaka Myōe, cười nói: “Cẩn thận người ta coi cậu thành heo nuôi để bán, nhất là loại người dễ sinh đẻ như cậu."
Asaka Myōe trong lúc nhất thời không thể hiểu được 3 chữ dễ sinh đẻ này là có ý gì.
Nàng chuyển đến chỗ này không lâu, tuy chưa bao giờ hỏi tới chuyện của người khác, nhưng dần dà hiểu được Nanmiya Saya ở chung là một cái người thế nào.
Đám thanh niên kia không phải hạng tốt lành, chủ yếu là thường trộm đồ.
Nanmiya Saya là người duy nhất không có ghi chép phạm tội, nàng mở tiệm sửa xe miễn cưỡng kiếm sống, còn thường xuyên trợ giúp các tiểu đệ đền tiền cùng đi bót cảnh sát bảo lãnh người.
Nếu như không phải đám tiểu đệ này liên lụy, e rằng Nanmiya Saya đã dựa vào tay nghề của mình kiếm được tiền rời khỏi tầng thứ tư.
Asaka Myōe không nói ra những chuyện này, vì nói cũng không có ý nghĩa gì.
"Phương-kun, dễ sinh đẻ là có ý gì?"
"Tức là cậu mông lớn, có thể sanh con."
"Cậu..."
Asaka Myōe nhất thời đỏ mặt, giận dỗi trừng hắn.
Da mặt của nàng vẫn quá mỏng, đổi thành Kanzaki Rin tới, tim cũng sẽ không mạnh.
Phú bà da mặt dày giống như da bàn chân, đã sớm miễn dịch đối với những câu nói ti tiện này.
Hai người ở trước cửa cởi giày, dọc theo hành lang ngắn tiến vào phòng khách.
Bài trí trong phòng không có gì đáng nói, chỉ có thể nói là bình thường, song ánh sáng có chút không tốt, làm cho hoàn cảnh tổng thể có vẻ hơi âm u.
"Phương-kun, cậu ngồi trước, tớ rót cho cậu cốc nước."
Asaka Myōe nói, người ta cố ý đưa nàng về nhà, cũng không thể trực tiếp tiễn khách, ít nhất phải uống chén nước mới được.
Phương Thành cũng không khách sáo, đặt mông ngồi trên ghế sa lon: “Có trà sao? Không nên quá đặc, cà phê cũng được, nhớ thêm đường."
Hắn không phải chỉ đơn thuần đưa Asaka Myōe về nhà mà thôi, đương nhiên sẽ không quay đi ngay.
"Chỉ có hồng trà được không?"
"Ok."
Nhìn thấy Phương Thành giống như một ông cụ, Asaka Myōe hé miệng khẽ cười, xoay người đi về phía phòng bếp.
Sau khi Asaka Myōe rời đi, Phương Thành lại đứng lên, đi lại trong phòng khách, đánh giá chung quanh.
Hơn nửa đêm mang một theo bạn nam cùng tuổi về nhà, Asaka Myōe lại không có chút do dự, chẳng lẽ không sợ gia trưởng hiểu lầm?
Phòng khách trông rất bình thường, không có địa phương gì đặc biệt, trong góc phòng lại có một bài vị, nhưng mặt trên che vải, không nhìn ra được gì.
"Răng rắc!"
Một tiếng động nhỏ vang lên khiến Phương Thành chú ý, hắn quay đầu nhìn lại, cửa phòng khách từ từ mở ra, một người trung niên phụ nữ bước vào.
Phụ nữ trung niên giống Asaka Myōe tới 8,9 phần, lúc còn trẻ tuyệt đối là một đại mỹ nữ.
Bất quá lúc này nàng thần tình tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh mắt có hai quầng thâm dầy, quả thực tựa như tu tiên đại thành giả.
Vị này chắc là mẹ của Asaka Myōe, Phương Thành đang muốn chào hỏi, lại phát hiện đối phương kinh ngạc nhìn mình, hai mắt lập tức đỏ hoe.
"Tiểu Thành? Thật là con sao?"
Trong mắt mẹ của Asaka Myōe đong đầy nước mắt, trong miệng thì thào cái tên Tiểu Thành, mang vẻ mặt không dám tin tưởng cùng vui mừng, từng bước đi về phía Phương Thành.
Phương Thành chẳng hiểu gì, hắn rất chắc chắn mình chưa từng gặp mẹ của Asaka Myōe, nguyên chủ hẳn cũng chưa từng gặp, trong trí nhớ không hề có ấn tượng.
"Dì, chúng ta từng gặp nhau sao?"
"Tiểu Thành, mụ mụ rất nhớ con hu hu hu..."
Mẹ của Asaka Myōe bỗng oà khóc, đi tới trước mặt của Phương Thành đưa tay sờ mặt của hắn.
Phương Thành lúc này đã mơ hồ đoán được gì đó, đứng bất động tại chỗ.
Chỉ là bàn tay vừa mới chạm vào mặt của Phương Thành, mẹ của Asaka Myōe bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, giống như điện giật rụt tay về.
Nàng nhìn Phương Thành kỹ hơn, cả kinh kêu lên: “Không đúng, cậu không phải Tiểu Thành, cậu là ai?"
"Mụ!"
Giọng nói của Asaka Myōe chợt vang lên, Phương Thành quay đầu nhìn lại, nàng đã từ phòng bếp đi ra, trong tay còn đang cầm một ly hồng trà nóng hổi.
Asaka Myōe vội vã đặt chén trà lên trên bàn, đi nhanh qua đây đỡ tay của mẫu thân cánh tay: “Mụ, đây là bạn học của con, không phải Tiểu Thành, mẹ nhận lầm rồi, để con dìu mẹ vào phòng nghỉ ngơi."
"Thật không phải sao?"
"Không phải, đừng doạ người ta."
"Vậy Tiểu Thành lúc nào về?"
"Đợi tan học em ấy sẽ về."
Mẹ của nàng mỗi bước đi đều nhìn mặt của Phương Thành, nước mắt rốt cục theo khóe mắt chảy xuống, ánh mắt buồn bã ấy khiến người ta phải đau lòng.
Sau khi dìu mẹ trở về phòng nghỉ ngơi, Asaka Myōe mới đi ra, vẻ mặt xấu hổ, nói xin lỗi với Phương Thành: “Thật ngại quá Phương-kun, sau khi mẹ đổ bệnh có hơi lẫn."
Phương Thành nhìn chằm chằm mặt của nàng, hỏi: “Mẹ cậu coi tớ thành ai vậy?"
Asaka Myōe cúi đầu trầm mặc một hồi, mới chậm rãi đi về phía bàn thờ trong góc phòng khách, lấy miếng vải che trên đó ra.
Trên bàn thờ có hai tấm di ảnh, một người đàn ông trung niên tướng mạo anh tuấn biểu tình nghiêm túc, và một thiếu niên nụ cười tươi sáng.
Lúc nhìn thấy di ảnh của thiếu niên, Phương Thành hơi nheo mắt lại, trong lòng có chút kinh ngạc -- thiếu niên này với trông rất giống hắn, trông như cùng một người nhưng khác giai đoạn tuổi tác.
Asaka Myōe lấy ra pháp khánh, dùng chùy nhỏ nhẹ nhàng gõ, sau đó châm lửa cắm trên lư hương, hai tay vái vái.
Động tác của nàng rất thành thục, chắc là thường làm việc này.
Đợi sau khi Asaka Myōe làm xong, Phương Thành mới mở miệng hỏi: “Không phải cậu nói mình là con gái duy nhất?"
"Trước đây không phải."
Asaka Myōe dùng ánh mắt hoài niệm nhìn thiếu niên trong di ảnh: “Sau khi em trai qua đời, tớ chính là con gái duy nhất rồi."
Phương Thành cuối cùng cũng hiểu tại sao Asaka Myōe lại đối tốt với mình như vậy, trên thế giới này quả nhiên không có ai yêu thương ai vô duyên vô cố.
Hắn vẫn có loại cảm giác Asaka Myōe coi hắn là em trai, thì ra người ta thật sự coi hắn là em trai.
Nếu không phải sợ làm nàng sợ, Phương Thành thật muốn móc ra để cho nàng kiến thức một lần, thứ nào mới là em trai.
"Em trai của cậu tên gì?"
"Asaka Thành..."
Được lắm, ngay cả tên cũng giống, hèn gì mẹ nàng mở miệng là Tiểu Thành.
Asaka Myōe chậm rãi đứng lên, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của Phương Thành: “Phương-kun... đêm nay tớ bảo cậu đưa tớ về nhà là có tư tâm... xin lỗi!"