Ngày hôm sau, khi đến trường, thì Asaka Myōe đã ngồi vào chỗ của cô ấy.
Cô không đến nói chuyện với Phương Thành như mọi khi mà chỉ liếc nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, hai má ửng hồng.
Xem ra cô ấy cũng biết chuyện tối hôm qua, chẳng lẽ có cùng ký ức với Diệp Ngữ Khanh sao?
Phương Thành vẫn rất hứng thú đối với hai nhân cách, nhưng giờ không phải là lúc để hỏi.
Hắn đang định lấy sách giáo khoa ra thì phát hiện Satō Hayato có vẻ không vui, đang ngồi đơ tại chỗ.
Hơn nữa, sắc mặt của gã nhợt nhạt, đôi mắt lộ rõ quầng thâm.
Phương Thành lấy sách giáo khoa gõ vào bàn của gã: “Satō, tại sao trông giống như mới bị móc sạch vậy?”
Satō Hayato định thần lại và nhanh chóng nói: “Không có, không có bị móc sạch.”
“Không có thật sao? Trên mặt cậu rõ ràng viết hai chữ thận hư nha.”
Phương Thành dựa trên kinh nghiệm của người từng trải, khuyên bảo: “Phải biết kiềm chế, hai ngày trước tôi mới chia trân tàng cho cậu đấy.”
Satō Hayato đột nhiên đỏ mặt, hiển nhiên là bị Phương Thành nói trúng.
Gã há to miệng, tựa hồ muốn phản bác cho chính mình, nhưng cuối cùng không lên tiếng, tiếp tục co rúm ngẩn người tại chỗ.
Rõ ràng là người thanh niên này có tâm sự gì đó, không chỉ đơn giản là thận hư.
Phương Thành không quan tâm đến tâm tư của giới trẻ, mở sách giáo khoa ra ôn tập. Gần đây, do ít đến trường nên tiến độ học tập của hắn ấy tụt dốc không phanh.
Trong giờ nghỉ trưa, Phương Thành tiếp tục đến chỗ hắn vẫn thường hay ăn, cứ tưởng hôm nay Asaka Myōe sẽ không nói chuyện với mình. Nhưng không ngờ cô vẫn mang theo hộp cơm và lẳng lặng đi theo sau mình...
“Phương-kun.”
Sau khi xác nhận rằng không có ai xung quanh, Asaka Myōe đỏ mặt và nói: “Phương-kun, Ngữ Khanh cô ấy... tối hôm qua không gây rắc rối cho cậu chứ?”
Phương Thành nhìn cô một cách kỳ lạ. Không lẽ hai nhân cách không có chung ký ức sao?
Hắn cười nói: “Cũng được, chỉ là phí chút tiền thuê phòng.”
“Tiền thuê phòng?”
Asaka Myōe đột nhiên bật thẳng dậy, lắp bắp nói: “Cậu… cậu… hai người tối qua đã làm cái gì vậy?”
Phương Thành lấy làm lạ hỏi lại: “Cô ấy không nói với cậu sao?”
Asaka Myōe ngập ngừng nói: “Có, nhưng cô ấy nói không rõ lắm.”
Hai tính cách thường giao tiếp với nhau bằng cách viết nhật ký nhắn lại cho nhau.
Sau khi thức dậy vào sáng nay, Asaka Myōe thấy mỏi eo đau lưng, quai hàm sưng tấy, trong miệng còn có mùi lạ.
Điều này khiến cô gần như sợ chết khiếp, nghĩ rằng Diệp Ngữ Khanh đã mang theo thân thể của cô, đi làm gì đó kỳ lạ.
May mắn thay, sau khi kiểm tra cơ thể thì không phát hiện ra điều gì không đúng, vẫn còn là một cô gái trong trắng.
Sau khi đọc nhật ký mới biết được, thì ra tối hôm qua, Diệp Ngữ Khanh đang đi dạo thì tình cờ gặp Phương Thành, sau đó bị hắn đưa về nhà.
Còn ở giữa đã xảy ra chuyện gì, tại sao cơ thể lại đau như vậy, Diệp Ngữ Khanh hoàn toàn không viết ra.
Asaka Myōe vốn tưởng rằng, Diệp Ngữ Khanh chỉ lấy thân thể của mình để đi đánh nhau. Nhưng giờ Phương Thành nói tốn chút tiền, chẳng lẽ hai người bọn họ tối hôm qua đi thuê phòng sao?
Nghĩ đến đây, tim cô đập loạn xạ rồi, tuy rằng cô đã kiểm tra cơ thể vào buổi sáng, nhưng loại sự tình này ai có thể đảm bảo trăm phần trăm chứ?”
Nói không chừng đi không phải ở ngã ba giữa hai chân, mà là dùng miệng.
“Phương-kun, tối hôm qua các người rốt cuộc đã làm gì?”
“Cũng không làm gì cả. Tớ gặp cô ấy bên bờ sông, hai người trò chuyện rất hợp. Bầu không khí hữu hảo và hài hòa. Cứ như là hận vì gặp nhau quá muộn vậy.”
Hận vì gặp nhau quá muộn...
Asaka Myōe hơi ngẩn ra, ngón tay mảnh khảnh xoắn váy trong vô thức, giữ im lặng.
“Sau khi trò chuyện, bọn tớ quyết định mua một chút đồ và đến Hotel Love để tiếp tục trò chuyện.”
“Hotel Love?!”
Asaka Myōe rùng mình, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Phương Thành: “Tại sao các người lại tới nơi như vậy?”
Không giống như các khách sạn thông thường, Hotel Love được cung cấp đặc biệt cho các cặp đôi hoặc những người không phải là cặp đôi đến thuê. Và cung cấp cho họ không gian để chơi các trò chơi cặp đôi.
Nghĩ đến Phương Thành chạy tới một nơi như vậy với nhân cách khác điều khiển thân thể của chính mình, Asaka Myōe chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung.
“Bởi vì gần đây chỉ có một khách sạn thôi.” Phương Thành khoát tay: “Đừng lo, chúng tớ không làm gì cả, chỉ chơi game thôi.”
“Làm gì có ai tới nơi đó chỉ để chơi game?”
Asaka Myōe dùng giọng nói mà chỉ mình mới có thể nghe thấy, nhỏ giọng thủ thỉ, lại nhìn Phương Thành đầy nghi ngờ: “Các người... thật sự chỉ chơi game thôi sao?”
Rốt cuộc là chơi trò gì, mà chơi đến nỗi quai hàm tê dại, mỏi lưng đau chân?
Nụ cười của Phương Thành dịu dàng và giọng điệu cũng rất chân thành, nhưng nghe vào trong tai của Asaka Myōe lại giống như một lời thì thầm của ma quỷ.
“Tất nhiên, thành thật mà nói thì kỹ năng của cô ấy quá tệ. Tớ nghi ngờ rằng cô ấy chưa chơi bao giờ. Thua liên tục, nếu thua thì sẽ squad để chịu phạt. Squad một hồi, lại nói chịu không được muốn đổi tư thế. Còn để cho tớ giúp cô ấy, tớ trực tiếp làm cho cô ấy tự mình động, cuối cùng cô ấy nói đau thắt lưng mới dừng lại.”
Cuối cùng khi làm động tác gập bụng, Diệp Ngữ Khanh chơi xấu bảo Phương Thành đè chân cô lại. nhưng hắn không làm, nên cô ấy phải tự mình làm.
Asaka Myōe há to miệng, hai mắt thất thần, cứ như vậy mà nhìn Phương Thành.
Trong đầu cô hiện lên vô số hình ảnh thô tục, khiến cho người ta đỏ mặt. Cuối cùng dừng ở ba chữ 'tự di chuyển', hình ảnh được xây dựng từ ba chữ này là một màn Diệp Ngữ Khanh đang ngồi trên người Phương Thành, và tự mình vận động.
Asaka Myōe run giọng, cố gắng tiến hành cứu vớt cuối cùng: “Buổi sáng tớ... trong miệng có mùi lạ... chẳng lẽ là các người?”
“Dùng mười hộp bao cao su, Diệp Ngữ Khanh không nói cho cậu biết sao?”
Phương Thành cười nói: “Cô ấy cứ thổi cho đến khi miệng trở nên tê dại, sau này nhất định sẽ nôn khi nhìn thấy bao cao su.”
Asaka Myōe đột ngột đứng dậy, khuôn mặt trắng bóc bỗng đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như sắp bốc hơi vậy.
Cô chỉ vào Phương Thành, miệng há ra nhưng không thốt ra được một câu hoàn chỉnh, trong mắt nhanh chóng đọng đầy hơi nước: “Cậu... các người... các người...”
Quá rõ ràng rồi, chẳng trách sáng mai thức dậy, toàn thân đau nhức, miệng có mùi lạ.
Mười hộp!!
Hai người là cầm thú sao? !
Giờ phút này, cô không còn suy nghĩ được nữa, đầu óc trở nên hỗn độn, chỉ có một vài suy nghĩ không trọn vẹn cứ không ngừng hiện lên.
Diệp Ngữ Khanh và Phương-kun... đã làm điều đó?
Dùng thân thể của tôi...
Đó chẳng phải là tôi và Phương-kun...
“A!”
Asaka Myōe tái mặt, đột nhiên hét lên một tiếng.
Cô hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, cả người run lên, giống như một con thú nhỏ sợ hãi.
Nhìn thấy Asaka Myōe bị doạ sợ, Phương Thành đột nhiên nhận ra rằng kênh suy nghĩ của họ không cùng tần số.
Hắn cho rằng ít nhất Diệp Ngữ Khanh đã nói đại khái với Asaka Myōe về vấn đề này, nhưng có lẽ ả ta đã không nói rõ ràng.
Phương Thành vươn tay kéo Asaka Myōe lên khỏi mặt đất, kết quả là cô từ chối với vẻ mặt hoảng hốt: “Không muốn, không muốn ở trong trường học!”
Phương Thành: (눈_눈)
Mẹ nó, trong đầu của cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Làm cho tôi có vẻ như đang ép buộc cậu, làm điều gì đó mờ ám ở trong khuôn viên của trường vậy.
Là một già dê từng trêu ghẹo vô số cô em nóng bỏng, Phương Thành ngay lập tức hiểu ý của Asaka Myōe.
Hắn bèn giơ tay búng trán cô cái bộp.
“Ối!”
Hai tay của Asaka Myōe che trán, đáng thương nhìn hắn: “Cậu đánh tớ làm gì?”
“Rửa não cho cậu.”
Phương Thành giải thích: “Giữa tớ và Diệp Ngữ Khanh không xảy ra chuyện gì không thể lộ ra ngoài. Bọn tớ chỉ là nửa đêm chơi game trong điện thoại di động với nhau. Nếu thua, chúng tôi sẽ bị phạt làm vận động.
Asaka Myōe chớp chớp mắt, không thể tin được: “Vậy ... vậy sao cậu còn dùng mười hộp... bao cao su?”
Phương Thành nhún vai: “Đúng vậy, thổi chơi, không phải cậu nói có mùi lạ ở trong miệng sao? Chắc là mùi cao su, mười hộp đều là Diệp Ngữ Khanh thổi nổ.”
Asaka Myōe: (⊙﹏⊙)