Trong sân tập trống trải dưới lòng đất, một chuỗi âm thanh “bình bịch’ đang không ngừng vang lên.
Đây rõ ràng là âm thanh phát ra khi da thịt va chạm vào nhau, càng chưa nói tới còn xen kẽ của tiếng thở dốc mãnh liệt của đôi nam nữ.
Chỉ riêng âm thanh thôi cũng đủ để cho người nghe ngượng chín mặt, mơ mộng những chuyện ướt át.
Trên một góc đài quyền anh, Phương Thành cùng Takeda Masumi đang chiến đấu quyết liệt với tốc độ vượt quá cực hạn của người bình thường.
Cả hai di chuyển khắp đài quyền anh để né tránh những cú đấm của họ giống như những cánh quạt quay, tạo ra tàn ảnh và những tiếng xé gió.
Âm thanh binh bốp như gió táp mưa sa chính là âm thanh tạo ra khi họ tấn công và đỡ đòn nhau.
Động tác của Phương Thành giống hệt Takeda Masumi, hai chân như gắn lò xo, nẩy nhanh trên mặt đất, dùng lực di chuyển cơ thể sang trái qua phải.
Phần thân trên vặn vẹo lên xuống linh hoạt, tránh hoặc chặn cú đấm nhanh như chớp của Takeda Masumi.
Trong khi né tránh, Phương Thành cũng đang tìm cơ hội phản kích.
Ngoại trừ khác biệt về chiều cao, cả hai giống như hình ảnh phản chiếu của nhau, chiến đấu với động tác hoàn toàn tương tự.
Nhưng tình trạng này không kéo dài mãi, trong 3 ngày qua Phương Thành không chỉ trưởng thành về huấn luyện chiến đấu, sau mỗi ngày trở về vẫn không ngừng rèn luyện thể năng.
Tốc độ và sức mạnh của hắn mạnh hơn hẳn 3 ngày trước, hoàn toàn áp đảo Takeda Masumi.
Trong lúc giằng co, Phương Thành dần chiếm thượng phong.
Nhận ra mình sắp thua, Takeda Masumi lần thứ hai sử xuất tuyệt chiêu -- một kỹ thuật đánh cận chiến kết hợp giữa Judo và khoá khớp.
Phương Thành sớm có chuẩn bị, ngày hôm qua hắn đã chịu mấy lần thua thiệt.
Lúc tay chân của Takeda Masumi kẹp lấy hắn, sức mạnh mà Phương Thành âm thầm tích góp chợt bạo phát, tránh khỏi đòn khoá khớp của Takeda Masumi, đấm vào ngực của cô ta.
Takeda Masumi bị Phương Thành đấm bay ra ngoài, lưng văng vào dây đài quyền anh, bật trở lại rồi ngã mạnh xuống đất.
Tư thế này giống hệt như lần đầu tiên Phương Thành bị Takeda Masumi đánh bay cách đây 3 ngày.
"Khục~"
Takeda Masumi đau đớn bò dậy, tay xoa nhẹ bộ ngực gần như cũng bị đập dẹp.
Đồng thời cô giận dữ nhìn chằm chằm Phương Thành.
Thằng ranh này thật sự không hiểu võ đức, đấm đá tàn độc vào gương mặt xinh đẹp cùng bộ ngực khủng của cô.
Vô đạo đức hơn là ngay cả chiêu thức bỉ ổi hầu tử trộm đào mà Phương Thành cũng dùng với cô.
Cô cả trứng cũng không có, trộm cái gì mà trộm?
Đây đổi thành đối thủ có trứng, e rằng đã bị hắn bóp vỡ trứng người vong?
"Đứng lên, tiếp tục!"
Phương Thành ngoắc ngoắc Takeda Masumi.
Takeda Masumi cắn răng, từ dưới đất đứng lên, lại lao về phía Phương Thành.
Rầm!
Mấy phút sau, Takeda Masumi bị Phương Thành dùng sức mạnh chọc thủng lớp phòng ngự, đấm cho đo đất.
"Đừng bò trên mặt đất hít cỏ nữa, hãy giống đàn ông đứng thẳng lên, nhanh lên coi!"
Phương Thành nhiệt huyết sôi trào, rống to hơn cả Takeda Masumi, giọng nói tràn đầy vui sướng.
Suốt 3 ngày qua hắn bị ngược dã man vô nhân đạo, rốt cục có thể đáp trả rồi.
Takeda Masumi tức đến mức nghiến răng ken két, những lời này là 3 ngày trước cô chế nhạo Phương Thành, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị hắn trả lại.
Cô từ dưới đất bò dậy, hoạt động tứ chi điều chỉnh tâm trạng, sau đó lại tấn công Phương Thành.
Kỹ năng chiến đấu của hai bên gần như tương đương.
Phương Thành sau vô số lần bị đánh trong ngày đầu tiên, đạt được 2 điểm cận chiến.
Ngày thứ 2 gắng gượng chống đỡ kiếm được 1 điểm, ngày thứ 3 lúc kiếm được 1 điểm khi đôi bên giằng có, sau đó hoàn toàn áp đảo Takeda Masumi, đánh bẹp cô ta.
Trong tình huống chênh lệch kỹ năng không lớn, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và thể lực tới để phân thắng bại.
Kinh nghiệm của Takeda Masumi đương nhiên mạnh hơn, nhưng thể lực của Phương Thành quá cao, sức mạnh, tốc độ, năng lực phản ứng, năng lực kháng đòn, năng lực hồi phục, mạnh hơn về mọi mặt.
Hơn nữa phần thưởng chiến đấu mà hắn nhận được không chỉ là kỹ năng, còn bao gồm cả kinh nghiệm.
Vì vậy Phương Thành chỉ trong 3 ngày ngắn ngủi đã đánh bại cao thủ cận chiến Takeda Masumi.
Rầm!
Lần này còn ngắn hơn, không đến 2 phút, Takeda Masumi đã bị Phương Thành đánh ngã xuống đất.
Phương Thành đá một cước vào trên mông của cô, muốn đá cô văng khỏi võ đài.
May mắn lúc văng ra khỏi đài quyền anh, Takeda Masumi nắm được sợi dây, nếu không... đã ngã dập mỏ rồi.
"Quay lại đây!"
Phương Thành vui sướng hét lớn, giờ hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, muốn tìm một chỗ để phát tiết.
Takeda Masumi từ dưới đất ngồi dậy, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ đau đớn.
Cô xua tay với Phương Thành: “Stop here, em đã hoàn thành huấn luyện, đừng đánh nữa."
Phương Thành hơi ngẩn ra: “Em hoàn thành huấn luyện?"
Takeda Masumi nặng nề gật đầu: “Không sai, em đạt tiêu chuẩn rồi, không cần đánh nữa."
Giờ cô hận không thể tiễn tên ôn thần này đi, đánh nữa thì cô sẽ bị hắn đánh chết.
"Không được, em nghĩ mình vẫn còn thiếu sót!"
Phương Thành nhanh chóng tiến về phía Takeda Masumi.
Takeda Masumi biến sắc: “Em muốn làm gì? Chị nói đủ rồi"
"Đánh em lâu như vậy, giờ nói xong là xong sao?"
Phương Thành túm lấy cô: “Giờ em quyết định, tiếp tục đứng lên, chị đừng hòng chạy!"
Lúc bị Takeda Masumi đánh đập dã man vào ngày đầu tiên, hắn đã thề độc phải đánh cho người đàn bà độc miệng này nằm thẳng cẳng.
Giờ rốt cục có cơ hội, sao có thể để cô ta nói kết thúc thì kết thúc?
Takeda Masumi vội quay đầu chui ra khỏi đài quyền anh, lại bị Phương Thành túm được cổ chân.
"Trở lại nào!"
Phương Thành giật mạnh, sau đó kéo Takeda Masumi trở về.
...
Kanzaki Rin nhìn chằm chằm con số từ từ giảm xuống trong thang máy, vô cùng nôn nóng, hận không thể trực tiếp mở cửa thang máy nhảy xuống.
Khi đang trên đường, Kanzaki Rin nhận được cuộc gọi từ Takeda Masumi.
Takeda Masumi chỉ gấp gáp nói một câu: ‘Rin, em mau tới đây!' rồi lập tức cúp máy.
Kanzaki Rin gọi lại, thì không có ai nhận.
Điều này khiến cô có một loại dự cảm cực kỳ xấu, ngay sau đó phóng xe như điên tới đây.
Trên đường đi cô luôn suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm cho luôn hoạt bát như Takeda Masumi, hoảng hốt đến vậy.
Đúng vậy, Kanzaki Rin đã nghe thấy sự hoảng sợ trong giọng điệu nôn nóng của Takeda Masumi.
Kanzaki Rin quen biết Takeda Masumi nhiều năm, chưa bao giờ thấy cô như vậy.
Trước khi đến đây, Kanzaki Rin đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất -- đó chính là Cục giải quyết tại hoạ phát hiện ra thân phận của Phương Thành nên đã cử người đến bắt giữ.
Đương nhiên cũng có một khả năng khác, đó chính là Takeda Masumi lỡ tay đánh chết Phương Thành, đánh tới mức hắn không thể nào sống lại.
Xuất phát từ áy náy, cho nên không dám nghe điện thoại.
Bất kể là khả năng nào, Kanzaki Rin đều không thể chấp nhận.
Cửa thang máy rốt cục mở ra, Kanzaki Rin lao vọt ra, đồng thời móc ra súng gây choáng, nếu như Phương Thành còn ở đây, dù thế nào cũng phải đưa hắn đi.
Sau đó cô nhìn thấy hình ảnh cả đời khó quên.
Takeda Masumi đang chạy khắp sân huấn luyện, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.
Phương Thành điên cuồng đuổi theo sau lưng cô ta, không ngừng gào thét: “Đừng chạy! Hãy giống như đàn ông quyết đấu với em!"
Toàn bộ sân tập nhốn nháo, có thể thấy cả hai đã chơi trò mèo vờn chuột này rất lâu rồi.