"Nhóc con, ông đây kiếm tiền cũng không dễ dàng, mày muốn quỵt sao?"
Một người đàn ông lực lưỡng cao trên hai mét, vẻ mặt dữ tợn đứng ở trước mặt Phương Thành, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hắn.
"5,000 mà mày cũng dám trả giá xuống 200, toàn bộ Tokyo chưa từng có ai chém giá như mày, có tin ông đây dùng dao mở mắt cho mày, để mày biết về một loại chém khác hay không?"
Nói xong, người đàn ông lực lưỡng rút ra một con dao, lưỡi dao trắng như tuyết toả ánh sáng lạnh lẽo chói mắt ở dưới ngọn đèn.
Phương Thành ung dung kiểm tra tập tin nén mà người đàn ông lực lưỡng gửi vào mobile của hắn, sau đó mới ngẩng đầu nhìn gã nọ: “Đã thoả thuận 2,000 mua tư liệu, giờ mày lại nói muốn lấy 5,000, rõ ràng coi tao là học sinh muốn lừa bịp tống tiền, tao đưa mày 200 đã có lương tâm lắm rồi."
"2,000 là tiền cọc, tự mày không nghe rõ."
Gã lực lưỡng cắm dao vào bàn, lưỡi dao đâm rất sâu vào tấm ván gỗ: “Giờ ông đây muốn 10,000, đêm nay không giao tiền mày cũng đừng hòng đi, đi tiệm gay bán mông trả nợ cho ông đây."
Phương Thành nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Trai đẹp cỡ như tao, đi host club lớn nhất nóng bỏng nhất Tokyo cũng có thể làm kẻ đứng đầu bảng, có thể khiến cho vô số phú bà gào thét đưa tiền vì thứ trong đũng quần tao, mày lại muốn đưa tao đi tiệm gay? Biết làm ăn hay không? Bán mông có thể có mấy người đưa tiền?"
Gã lực lưỡng hơi hé miệng, trong lúc nhất thời cảm giác được Phương Thành nói có chút đạo lý, dù sao thằng nhóc này quả thực rất đẹp trai.
Nhưng gã nhanh chóng phản ứng kịp, mặt đỏ lên: “Mày dám trêu chọc tao?"
Hắn bước lên trước, giơ lên nắm đấm to như cái nồi, đấm vào mặt của Phương Thành.
...
Sau mười mấy phút, gã lực lưỡng sưng mặt sưng mũi nằm trên mặt đất, run rẩy giơ một xấp tiền đưa tới trước mặt của Phương Thành.
"Đại ca, kiếm tiền không dễ dàng, em chỉ có bấy nhiêu thôi, xin anh tha cho."
Phương Thành không có được một tấc lại muốn tiến một thước, thu tiền coi như xong, nhưng trước khi đi, hắn vẫn đâm dao vào mông của gã.
"Với nhan sắc như mày đi host club sẽ chỉ chết đói, hay là đi tiệm gay tương đối thích hợp, giờ mở mắt cho mày trước, bán mông cũng có thể dễ dàng hơn."
Nơi này là rãnh nước bẩn ẩn dưới đô thị xinh đẹp ngăn nắp, vô số cặn bã làm những chuyện trái pháp luật ở xó xỉnh âm u không ai nhìn thấy này, sống chết của bọn họ cũng không có ai quan tâm.
Người lăn lộn ở nơi tuyệt vọng như thế, sớm đã luyện thành một đôi hoả nhãn kim tinh, người nào có thể chọc người nào không thể chọc chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra.
Duy chỉ có lần này nhìn lầm, coi thiếu niên Phương Thành với nụ cười vô hại trở thành dê béo.
Phương Thành ban đầu mù tịt với mấy chuyện này, nhưng gần đây Takeda Masumi tận tâm tận lực huấn luyện hắn, trong đó bao quát thu thập tình báo, liền dính đến thủ đoạn thu hoạch tin tức ở mảnh đất tuyệt vọng này.
Thu được tư liệu còn kiếm thêm một vố, Phương Thành mang theo tâm tình vui thích, lái xe máy về nhà.
Hắn cảm thấy sau này cần phải giao tiếp nhiều thêm với một vài tiểu yêu quái hoặc là đám cặn bã, có thể kiếm được tiền bất cứ lúc nào.
Như vậy tích thiểu thành đại, rất nhanh thì có thể thực hiện tài vụ tự do.
Cứ như chứng kiến một con đường làm giàu mới, nghĩ đến tiền mặt chạy vào như nước, Phương Thành không kìm được kích động, dọc theo đường đi còn cất giọng ca vàng.
"Bắt tôm... mang mẹ ngươi phi..."
"Tạp kỳ thoát ly thái, mạc liễu ngã nội y..."
Tiếng ca tình cảm mãnh liệt, khiến người qua đường đều ghé mắt nhìn.
Sau khi về đến nhà, Phương Thành chuyển tập tin nén trong smartphone sang máy vi tính, thứ này cần một phầm mềm giải nén mới có thể mở, cũng là một loại thủ đoạn bảo mật đơn giản.
Phầm mềm còn cần đăng kí hội viên, kế tiếp trả tiền, cuối cùng chuyển rất nhiều trang, mỗi trang đều phải nhập mã xác thực, vô cùng rắc rối.
Phương Thành bận bịu một hồi, rốt cục mới mở được tệp tin nén.
Bên trong là bối cảnh của gia đình Morishita Yamato, cùng tư liệu thành viên toàn gia.
Sau khi xem tài liệu xong, không khác với phán đoán của Phương Thành, Morishita Yamato có bối cảnh khiến học viện Kashima phải bỏ qua dù gã đã đánh giáo viên.
Cha Morishita Kengo, lúc còn trẻ xuất thân xã hội đen, thông qua thủ đoạn phi pháp kiếm được thùng tiền thứ nhất, tẩy trắng tiến vào ngành nghề xây dựng, nhưng vẫn còn dính dáng với xã hội đen, hiện nay đang tranh cử nghị viên khu vực, dự định dùng thương nghiệp gia nhập vào giới chính trị.
Mẹ Morishita Sayuri, ông nội từng là ông trùm thương nghiệp, rất có danh vọng trong giới, sau khi gả cho Morishita Kengo, mở một bệnh viện thẩm mỹ chỉnh hình, đã kinh doanh thành chuỗi thương hiệu, chuẩn bị đưa ra thị trường.
Morishita Yamato là con trai độc nhất trong nhà, một con khỉ đột cơ bắp.
Chỉ có thể nói không phải người một nhà không vào chung một cửa, trong tay của Morishita Kengo đến nay đã mấy án mạng không minh bạch, công ty xây dựng địa ốc thường xuyên phá dỡ nhà cửa, đây là một doanh nghiệp liên quan đến băng đảng điển hình với rất nhiều vụ kiện.
Bệnh viện thẩm mỹ của Morishita Sayuri cũng xảy ra rất nhiều sự cố y khoa, có rất nhiều bệnh nhân nhảy lầu tự tử trong bệnh viện, nhưng công việc kinh doanh vẫn phát triển, quan hệ xã hội rất mạnh.
Morishita Yamato thừa kế tinh tuý của cha mẹ, tính khí nóng nảy tàn bạo, còn nhỏ đã dám thuê sát thủ giết người.
Thậm chí đều có thể xưng một câu gia giáo ưu tú, có phong cách của cha.
Số tiền này mua được tư liệu rất cặn kẽ, ngay cả địa chỉ của gia đình Morishita Yamato cũng viết rõ ràng.
Giải quyết một nhà Morishita Yamato thật ra rất đơn giản.
Không sai, chính là một nhà, mà không phải chỉ một mình Morishita Yamato.
Phương Thành cũng không muốn giải quyết Morishita Yamato, sau đó lại lòi ra cha gã, mẹ gã, ông nội gã… luân phiên nhảy ra gây rắc rối cho mình.
Loại rắc rối tiếp nối không dứt này, còn không bằng xử lý một lượt.
Hiện tại sau khi xem xong tài liệu, Phương Thành cũng không có gánh nặng trong lòng, theo đạo đức theo pháp luật, một nhà ba người này kéo đi bắn chết mấy chục lần cũng không có vấn đề gì.
Tội ác của Morishita Yamato có lẽ ít hơn, nhưng chia ít tội của ba mẹ gã cho gã là được.
Thật ra nào chỉ một nhà Morishita, những bảo vệ, thủ hạ, tay chân kiếm cơm dựa vào gia đình gã, có ai không phải xuất thân xã hội đen, ai không phải tội ác tày trời, mới được Morishita tín nhiệm.
Phương Thành đánh chết bọn họ không hề có gánh nặng tâm lý, chỉ là muốn diệt gọn, thần không biết quỷ không hay thì khó.
Trước đây mỗi lần chiến đấu đều là Kanzaki Rin giải quyết tốt hậu quả, sâu mọt trong thể chế của phú bà, có thể giúp Phương Thành xoá dấu vết cùng hậu hoạn.
Nhưng giờ chuyện này không thể để cho phú bà biết, dựa vào Phương Thành tự mình động thủ, nửa phút sẽ bị phát hiện.
Nếu chỉ bắt mấy người bình thường, với thực lực của hắn hiện giờ, có thể dễ dàng làm thần không biết quỷ không hay.
Nhưng phải đối phó gia đình Morishita có hệ thống an ninh hoàn thiện, ra vào có một nhóm bảo tiêu cùng nhân viên đi theo, muốn làm chuyện này êm thấm, thực sự là không thể nào.
Hơn nữa Morishita Yamato cũng rất nhát gan, trong khoảng thời gian này vẫn trốn ở nhà không ra khỏi cửa, cũng không đi học.
Muốn bắt cóc gã cũng không có cơ hội.
Thời gian dành cho Phương Thành không còn nhiều, chỉ cần Morishita Yamato phái người tới nhà hắn theo dõi, sớm muộn có thể phát hiện hắn không chết.
Phải mau nghĩ biện pháp giải quyết dứt điểm.
...
Phòng huấn luyện số 5 trong lòng đất.
"Nhóc con, sao hai ngày gần đây cậu không tập trung vậy?"
Sau khi huấn luyện thường ngày, Phương Thành cùng Takeda Masumi ngồi chung một chỗ nghỉ ngơi, mà Kanzaki Rin ngày hôm nay có việc, sớm đi trước.
Takeda Masumi ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, sau đó đưa ly nước cho Phương Thành, thuận tiện hỏi.
Hai ngày này huấn luyện, thỉnh thoảng hắn sẽ có lúc mất tập trung, có vẻ tâm sự nặng nề.
Phương Thành tiếp nhận ly nước, cũng không có ý nghĩ hôn gián tiếp, trực tiếp ngửa đầu uống.
Nhìn cái cổ thon dài lộ ra của gã, nhìn gò má anh tuấn của gã, đầy khí chất đàn ông, Takeda Masumi đột nhiên cảm giác được mình lại bắt đầu miệng đắng lưỡi khô.
Phương Thành uống nước xong, thuận miệng hồi đáp: “Có vài chuyện phiền lòng."
Hắn không tập trung, là bởi vì đang nghĩ phương pháp phải làm như thế nào thần không biết quỷ không hay giải quyết một nhà Morishita.
"Có chuyện gì phiền lòng? Nói nghe một chút."
Takeda Masumi tự tay vòng qua cổ của Phương Thành, đặt ở một bên vai của hắn, tựa như anh em tốt: “Nói không chừng chị có thể giúp cậu."
Phương Thành biết Takeda Masumi đang dê mình, cũng không nói gì, lắc đầu: “Đây chính là bí mật cá nhân của tôi, những chuyện không tiện lộ ra ánh sáng, chị đừng hỏi nhiều."
Nghe được hai chữ bí mật cá nhân, Takeda Masumi lại hiểu lầm.
Nàng đột nhiên cảm giác được đây là cơ hội tốt, vươn một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm của Phương Thành, mập mờ cười nói: “Có phải gần đây quá thường xuyên hay không? Có muốn chị giúp cậu giải quyết hay không?"
Trong lúc nói chuyện, mặt của Takeda Masumi đã áp sát rất gần mặt của Phương Thành, phun ra hơi thở nóng rực trên mặt của hắn.
Mà nàng ngón tay đặt ở trên bả vai của Phương Thành, cũng bắt đầu không an phận vuốt ve da thịt của hắn.
...