Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kanzaki Rin quả nhiên đã biết.

Nhưng Phương Thành không chắc cô có đang lừa dối bản thân hay không, nếu tùy tiện thừa nhận có thể sẽ bị mắc mưu. Vì vậy chỉ có thể cãi chày cãi cối đến cùng: "Có phải cô đã nhận nhầm người rồi không. Tối hôm qua, tôi luôn ở trong nhà chơi gal game. Tôi đã nói với cậu, Long mụ cực kỳ tốt, tôi còn có thể tái chiến mấy chục hiệp... "

"Câm miệng, cậu còn muốn nói dối?"

Kanzaki Rin khoanh tay trước ngực, cười lạnh nói: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, mà vào nửa đêm còn đeo mặt nạ Siêu nhân chạy khắp nơi?"

Phương Thành kỳ quái nói: "Nếu là đeo mặt nạ, làm thế nào cô có thể chắc chắn rằng đó là tôi?"

Cậu có hóa thành tro, thì tôi cũng nhận ra.

Phương Thành hỏi một câu rất có lý, Kanzaki Rin không thấy Phương Thành lộ mặt trong quá trình theo dõi tại hiện trường vụ án. Trước đó hắn lộ mặt vẫn còn ít sao? Hơn nữa đây là trọng điểm sao?

Thấy Kanzaki Rin im lặng, Phương Thành khoát tay: "Không có chứng cứ, các người đừng nói oan cho tôi, tôi là người tốt. Cậu không nên nghĩ rằng tôi làm chuyện xấu chỉ vì tôi là Vampire. Tôi không phải nhị quỷ tử, sự kỳ thị chủng tộc của cậu quá nghiêm trọng, nên suy nghĩ lại cho tốt. "

Cho dù thế nào đi nữa, Phương Thành sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó và cũng không để lại lời nói làm bằng chứng.

Kanzaki Rin giận dữ lên tiếng: "Tôi không tới đây để bắt cậu, nói dối những chuyện này với tôi thì có ích lợi gì? Bây giờ tôi đang hỏi cậu với tư cách là đối tác, tại sao lại tự ý hành động, không biết làm như vậy rất dễ bị bại lộ sao? Nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của tôi tối hôm qua, Cậu cho rằng loại thủ pháp vụng về này có thể đánh lừa các chuyên gia của Cục giải quyết tai họa sao?"

Kanzaki Rin thực sự rất tức giận, đêm qua cô đã thức trắng đêm để giúp tên khốn này giải quyết hậu quả, bây giờ cổ họng còn đang phát hỏa. Kết quả là tên này đến chết cũng không chịu thừa nhận trước mặt đồng đội là cô đây.

"Hôm nay nhất định phải cho tôi lý do, nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Phương Thành nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu không thì cậu định làm gì?"

Hắn là một người đàn ông, làm sao có thể bị uy hiếp? Nếu Kanzaki Rin nói bất cứ điều gì về việc tuyệt giao hoặc ngừng hợp tác, Phương Thành cũng sẽ không chịu thua.

Kanzaki Rin lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu cậu không cho tôi lý do, tôi sẽ không còn chịu trách nhiệm về chi phí dinh dưỡng và ba bữa ăn mỗi ngày của cậu. Tiền cơm cậu tự trả."

“Ngồi ngồi ngồi.”

Phương Thành nhanh chóng ấn Kanzaki Rin xuống ghế sô pha, rót nước cho cô: “Mau uống một cốc nước đi, đừng kích động, có chuyện gì từ từ nói, con gái khi tức giận sẽ trở nên xấu xí. Đừng động một chút là lấy đồ ăn uy hiếp tôi, tôi sợ.”

Bây giờ cảm giác thèm ăn của hắn đã tăng lên rất nhiều, con số tiền cơm mỗi ngày nhìn thôi cũng giật mình. Chỉ có phú bà mới có thể nuôi nổi.

Lúc nào mới có thể dựa vào tiền của chính mình để mua thức ăn, thực hiện tài vụ tự do?

"Không uống!"

Kanzaki Rin đang nổi cơn thịnh nộ, làm sao có thể để cho tên này lừa dối cho qua được.

Phương Thành quyết định bỏ qua vấn đề tối qua có phải là hắn hay không, hỏi ngược lại: "Làm sao cô biết chuyện tối qua?"

Nếu Kanzaki Rin vào tối qua, đang thay hắn giải quyết hậu quả. Tức là cô ấy đã biết Phương Thành muốn làm gì, vì vậy cô có thể xóa đoạn phim giám sát cho hắn kịp thời.

Nhìn thấy Phương Thành có ý muốn chịu thua, Kanzaki Rin không nhịn được nữa: "Cậu bị máy bay không người lái nhìn thấy khi giết quái vật vào đêm 16. Cậu mỗi ngày vào nửa đêm đều lén chạy ra ngoài đua xe, nghĩ rằng tôi không biết sao?”

Á đù, hóa ra đã bị cô ấy phát hiện sớm như vậy.

Phương Thành cho rằng hành tung của hắn rất bí mật, nhưng hắn không ngờ phú bà này lại có đầy đủ tài năng của một phụ nữ si tình, thủ đoạn theo dõi thật sự cao siêu.

Tương lai nếu có thằng nào xui xẻo kết hôn với cô ta, nhất định sẽ là chế độ địa ngục. Thậm chí đừng nghĩ đến chuyện ngoại tình, khi ra ngoài ném rác, cũng có thể bị người ta theo dõi.

Người phụ nữ này thật kinh khủng quá nha! !

Phương Thành tò mò hỏi: "Cậu đã biết trước chuyện này rồi, tại sao không ngăn cản?"

Kanzaki Rin đang uống nước, nghe vậy lập tức chế nhạo hắn: "Cậu sẽ nghe lời của tôi?"

Ah, tất nhiên là sẽ không, nếu Kanzaki Rin trước giờ ngăn cản hắn, Phương Thành sẽ chỉ chọn làm điều ngược lại và tiếp tục làm những gì đã xảy ra đêm qua.

"Nếu như sớm nói cho cô biết, cô có đồng ý không?"

"Dĩ nhiên là không."

"Vậy thì còn gì để nói nữa?"

Phương Thành dang tay, Morishita Yamato đã thuê người giết hắn. Cho dù đó là quyết định của chính y hay là bị người ta thôi miên, hắn cũng sẽ trả thù.

Tên này giống như một con chó điên, không chỉ cắn hắn, mà còn cắn cả Asaka Myōe. Nói không chừng còn có thể cắn người khác, để mặc cho y làm như vậy rất dễ gặp rắc rối.

Thấy Phương Thành hiểu lầm ý của mình, Kanzaki Rin tức giận nói: “Tôi không đồng ý, không phải vì tính mạng của một nhà Morishita Yamato, bọn họ chết cũng chưa hết tội. Tôi không đồng ý là bởi vì loại phương pháp của cậu quá mạo hiểm, bất cẩn một chút sẽ bị bại lộ. Một khi cậu bị phát hiện, ta không thể chạy thoát. Chúng ta sớm đã cùng thuyền rồi, tôi mong cậu xem xét tình cảnh của tôi rồi mới quyết định, ít nhất hãy cho tôi biết, đừng để tôi bị động như vậy.”

Phương Trừng nghiêm túc ngắt lời cô: "Chờ đã, chúng ta cùng lên giường khi nào?"

Kanzaki Rin tức giận đập bàn: "Cậu còn tâm tư khoác lác với tôi? Có muốn tôi gọi điện thoại tìm một Enjo-kōsai tới giúp cậu phát tiết, trút bỏ rác rưởi trong đầu không?"

"Được rồi, tôi không phiền nếu cô trả tiền, tôi muốn ngực lớn cùng vớ đen."

Phương Thành sờ sờ cằm, kỳ quái nói: "Chờ đã, làm sao cô biết số điện thoại của Enjo-kōsai? Lẽ nào cô..."

Nhìn thấy Phương Thành nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, Kanzaki Rin đỏ mặt. Cô chỉ tuỳ tiện nói như vậy, làm sao có thể biết được số điện thoại của Enjo-kōsai, tên này cũng dám nghi ngờ cô.

Cơn tức giận bị kìm nén từ khi bước vào cửa rốt cuộc phá vỡ phòng tuyến lý trí. Cô dùng tay trái nhấc cái đệm trên ghế sô pha lên rồi lao về phía Phương Thành.

"Đồ vô sỉ, tôi muốn giết cậu!!"

…………

Cuộc đấu tay đôi giữa cô nam quả nữ này, đã kết thúc bằng sự thiệt hại của hai chiếc đệm.

Kanzaki Rin đột nhiên nói: "Vampire không thể bị giết thêm nữa. Trong khoảng thời gian này, cậu nên an phận một chút, tốt hơn hết là nên ở nhà và đừng đi ra ngoài."

Phương Thành kinh ngạc: "Tại sao? Chẳng lẽ là bởi vì cái chết của gia đình Morishita?"

"Đúng vậy, Cục giải quyết tai họa đã quyết định phái Cây Bút của Thần xử lý chuyện này, nếu không muốn chết thì nên an phận một chút."

"Cây bút của Thần? Chẳng lẽ là họa sĩ vẽ manga huyền thoại nổi tiếng ở trên mạng?"

Cục giải quyết tai họa có ba con át chủ bài siêu năng lực giả, ở khu 11 cũng không phải là bí mật gì.

Trong số đó, Kamikawa Takumi, người có biệt danh Cây Bút của Thần là người có danh tiếng lớn nhất.

Không phải Kamikawa Takumi là người mạnh nhất, nhưng kinh nghiệm của y là truyền kỳ nhất.

Không giống như hai con át chủ bài khác, Kamigawa Takumi ngay từ đầu đã không thể hiện tiềm năng của một con át chủ bài. Y chẳng qua chỉ là một thực tập sinh vô danh trong Cục, sau khi thành niên, siêu năng lực của y tăng vọt và thoáng cái đã trở thành một vương bài.

Trên mạng bàn tán rất nhiều về chuyện này, có người nói y giả heo ăn thịt hổ, có người nói y là đạt được kỳ ngộ. Cũng có người cho rằng là cha mẹ của y tế thiên, pháp lực không gì sánh được, mới có thể trở thành vương bài. Có đủ loại tin đồn, không phân biệt được đúng hay sai.

Nhưng một trong những câu chuyện nổi tiếng nhất của Kamikawa Takumi không liên quan gì đến chiến đấu.

Người ta nói rằng y thích vẽ manga, nhưng kỹ năng vẽ của y trong những năm đầu rất tệ, và các tác phẩm của y luôn bị chế giễu khi chúng được đưa đi triển lãm truyện tranh.

Có một lần bị cười nhạo quá khích, Kamikawa Takumi tức giận đến mức thề rằng, một ngày nào đó sẽ để nhóm otaku nhìn vào manga cho y tự vẽ.

Sau khi trở thành vương bài, kỹ năng vẽ tranh của Kamikawa Takumi cùng với siêu năng lực đều tăng mạnh đạt đến cảnh giới huyền thoại. Trong nháy mắt vượt qua rất nhiều đại sư vẽ manga và những cuốn truyện tranh mà y vẽ, nhất định là tác phẩm nghệ thuật.

Đáng tiếc, vì công việc bận rộn nên Kamikawa Takumi rất ít thời gian vẽ manga. Sau khi trở thành vương bài đến nay, chỉ một lần đi khắp nơi để bán tranh, thỉnh thoảng đăng vài tác phẩm lên mạng.

Nhưng giấc mơ to lớn mà y thực hiện khi đó đã thành hiện thực. Vô số otaku tự hào khi thu thập được những cuốn manga có chữ ký của y. Thậm chí cả những cuốn manga bị chế giễu vào lúc trước, cũng đang được bán với giá cao ở trên thị trường, điều này thực sự là tạo hóa trêu người.

Câu chuyện khá truyền cảm hứng này đã khiến danh tiếng của Kamikawa Takumi tăng vọt, trở thành họa sĩ vẽ manga huyền thoại. Vô số người vung tiền mua sách mới của y.

Phương Thành cũng là một người hâm mộ của Kamikawa Takumi, còn từng xem sách của y nữa. Bây giờ lại nghe nói, thần tượng muốn đến xử lý chính mình, trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.

Nếu mình thực sự bị Kamikawa Takumi giết chết, sau đó y coi đó như một nguồn cảm hứng. Dựa theo mình để vẽ một cuốn truyện với chủ đề là sự sỉ nhục của Vampire, thì sẽ thật tệ khi nghĩ về điều đó.

Nhưng cho dù là thần tượng đi chăng nữa, nếu dám cản đường tự do tài chính của chính mình, Phương Thành sẽ không thủ hạ lưu tình.

Nghe Phương Thành nhắc đến Kamikawa Takumi là một họa sĩ vẽ manga truyền kỳ, mặt của Kanzaki Rin tối sầm lại.

Tại sao tất cả những người đàn ông mà cô biết đều không hợp thói thường như vậy.

"Thực ra, chúng ta không cần phải săn giết Vampire."

Phương Thành đề nghị với Kanzaki Rin: "Đi săn quái vật khác cũng được mà. Cậu cũng có công tích đúng không? Cậu không cần nhất định phải gây khó dễ với Vampire."

Khi Kanzaki Rin nghe được lời đề nghị của Phương Thành, cô đã rất ngạc nhiên.

Cô không phải nhắm mục tiêu vào Vampire, mà là sử dụng Vampire để thuyết phục Phương Thành giúp đỡ. Bởi vì Vampire là thiên địch của Phương Thành, nhất định phải ngươi sống ta chết.

Nhưng bây giờ Phương Thành lại chủ động yêu cầu buông tha cho Vampire, đổi thành đi săn những con quái vật khác, điều này có ích gì cho hắn ta?

Sau vài giây im lặng, Kanzaki Rin đột nhiên hỏi: "Cậu phải nói thật cho tôi biết, cậu có phải thu được lợi ích gì từ xác con quái vật phải không?"

Cô cũng không phải là đang đoán mò, mà vì cô đã hai lần thấy được Phương Thành sờ vào xác của Vampire không ngừng.

Lúc đầu cô nghĩ hắn có sở thích đặc biệt nào đó, nhưng hiện tại nhận ra rằng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Chú thích:

Enjo-kōsai là một loại quan hệ tình dục giao dịch. Đó là một thuật ngữ tiếng Nhật cho một thực tế để chỉ việc những người đàn ông lớn tuổi đưa tiền hoặc những món quà xa xỉ cho những phụ nữ trẻ hấp dẫn để được yêu thích. Đối tượng nữ tham gia bao gồm từ các cô gái đi học đến các bà nội trợ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK