Mục lục
Ta Bị Vampire Cắn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Phương Thành vẫn để Kanzaki Rin đứng dậy, xem như đó là một bài học nhỏ, không nên tùy tiện vào phòng của mình để ăn trộm.

Về phần Kanzaki Rin mở cửa như thế nào thì không cần phải hỏi, cô có một cái khóa vạn năng, mở cửa rất dễ dàng.

Tiếp theo, hai người đều tập trung chú ý vào chiếc rương lớn ở dưới gầm giường.

Kanzaki Rin có thể chắc chắn đến 99%, Phương Thành đã giấu Kim Cương Chử ở trong chiếc rương này. Mọi ngóc ngách ở trong nhà đều đã tìm kiếm hết, duy nhất chỉ còn lại chiếc rương lớn này mà thôi.

Mà một cây Kim Cương Chử lớn như vậy, Phương Thành cũng không thể mang theo bên mình, cũng không có nơi nào để che giấu nó.

A, quả thực có một chỗ, nhưng người bình thường không thể nhét vào được.

Kanzaki Rin chỉnh sửa lại quần áo cho tử tế, nhìn Phương Thành nói: “Lấy Kim Cương Chử trả lại cho tôi.”

Phương Thành ngồi xuống giường, bắt chéo chân rồi lấy ra điện thoại: “Thật ngại quá, tôi quên mất đã để cái cây kia ở đâu rồi. Chờ khi nào tôi nhớ ra, sẽ lập tức trả lại cho cô.”

Kanzaki Rin hừ nhẹ, quả nhiên tên khốn này lại bắt đầu kiếm cớ, chủ yếu là không muốn trả lại Kim Cương Chử.

Cô ngồi xổm xuống, muốn mở cái rương lớn ở trước mặt.

Phương Thành giẫm một chân lên trên: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn xem có gì ở trong rương.”

“Không được, đây là bí mật cá nhân của tôi.”

“Tôi nghi ngờ cậu đã giấu Kim Cương Chử ở trong rương, bỏ cái chân ra!”

“Tôi cũng nghi ngờ rằng cô thường xuyên nhìn trộm đời tư của tôi.”

Cả hai người tranh cãi với nhau, không ai chịu nhường ai.

Kanzaki Rin khó khăn lắm mới ăn trộm được cây Kim Cương Chử này, bản thân còn chưa dùng lần nào, làm sao có thể để cho Phương Thành chôm đi được.

Cô bất mãn nói: “Cậu như vậy là có ý gì? Tôi hy vọng sự hợp tác của chúng ta là đầy thành ý, mà không phải là tạo ra xung đột. Kim Cương Chử cũng không phải của tôi. Cậu giấu nó đi, tôi cũng khó xử lý.”

Một câu nói đột nhiên xuất hiện trong đầu Phương Thành - nếu khó làm thì đừng làm! (lật bàn)

Đương nhiên, câu này không thể nói ra, Phương Thành cũng không có ý định làm quá mức, hợp tác giữa hắn và Kanzaki Rin vẫn đang ở trong thời kỳ trăng mật, nên không cần cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh này.

Hắn cười nói: “Tôi không muốn tạo mâu thuẫn với cô, tôi chỉ sợ là ở trong rương, có một số thứ cô chưa từng thấy, nên không chấp nhận được.”

Kanzaki Rin nghe vậy cười nhạt: “Cậu nghĩ tôi là một đứa con gái ở tuổi vị thành niên nên cái gì cũng không hiểu sao? Có tình huống nào mà tôi chưa từng thấy qua.”

Phương Thành thu chân lại: “Vậy cô tự mình xem đi.”

Khóe miệng Kanzaki Rin hơi nhếch lên, không khỏi lộ ra vẻ mặt của kẻ chiến thắng. Trong rất nhiều lần đối đầu với Phương Thành, số lần thắng được ít đến đáng thương.

Cô không kịp chờ, lập tức mở rương ra.

Ngay lúc nó được mở ra, một thân thể trắng như tuyết đã hiện ra trước mắt.

Kanzaki Rin ngạc nhiên, còn tưởng rằng Phương Thành đang giấu một thi thể ở trong hộp.

Sau khi nhìn rõ ràng, mới phát hiện ra rằng đây không phải là một xác chết, mà là một búp bê tình dục.

Các nam sinh ở khu 11, vẫn thường thích giấu sách báo khiêu dâm dưới gầm giường, nhưng Phương Thành đã bỏ xa bọn họ.

Không có gì ngạc nhiên khi Phương Thành nói rằng đây là bí mật cá nhân của hắn.

Sau khi nhìn thấy thứ đáng xấu hổ này, Kanzaki Rin chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ tức giận: “Cậu thật sự mua thứ này sao?”

Phương Thành ngạc nhiên: “Sao cô lại tức giận? Tôi mua thứ gì thì đó cũng là tự do của tôi không phải sao?”

“Đó là quyền tự do của cậu!”

Kanzaki Rin tức giận nói: “Thế nhưng tên khốn nạn nhà cậu suốt ngày kể khổ với tôi, ăn của tôi uống của tôi. Nhưng cuối cùng lại lén lút mua thứ vô nghĩa thế này. Cậu nghĩ tôi có nên tức giận không?”

Thứ này là của nguyên chủ mua, không phải của Phương Thành, nhưng hắn cũng không có cách nào trốn tránh.

Hắn chỉ có thể giang hai tay, vẻ mặt vô tội: “Làm sao có thể nói vô nghĩa, tôi cũng là người đàn ông bình thường, cũng cần giải quyết nhu cầu sinh lý. Tôi không cần loại này, chẳng lẽ cô tới giúp tôi giải quyết?”

Kanzaki Rin: “...”

Khá lắm, cô lớn như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy Vampire phải mua búp bê tình dục để giải quyết nhu cầu sinh lý cả.

Câu này có nhiều lời mỉa mai, nhưng nó khiến cho người ta không nói được lời nào.

Suy cho cùng, Phương Thành là Vampire đặc biệt, thích ăn máu heo hầm miến, có nhu cầu sinh lý thì cũng không có gì gọi là thái quá.

Đúng hơn là, với tư cách là một Vampire, có nhu cầu sinh lý, nhưng không ra ngoài để tấn công người, mà ngược lại là tự mình giải quyết. Đây quả thật là một hình mẫu đạo đức của Vampire, là đại biểu ưu tú trong đám quái vật.

Hơn nữa, da mặt cũng rất dày, nếu những người đàn ông khác phơi bày đồ chơi riêng tư như vậy trước mặt phụ nữ thì dù không chết xã giao họ cũng sẽ lxấu hổ.

Kết quả là Phương Thành còn có thể tranh luận với cô về nhu cầu sinh lý, mà mặt không hề thay đổi.

Kanzaki Rin không muốn tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, nếu không người xấu hổ không phải là Phương Thành, mà là cô.

“Kim Cương Chử ở đâu?”

Cô hỏi, ở trong rương vậy mà lại không có, không đúng nha?

Phương Thành mỉm cười: “Tôi đã nói là tôi quên để nó ở đâu rồi mà.”

Rin Kanzaki nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn, sau đó cúi đầu nhìn búp bê ở trong rương, vẻ mặt dần dần thay đổi, tiếp theo là mặt tối sầm.

Tôi tình huống nào mà chưa từng thấy qua (bỏ bỏ)

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy tình huống này trước đây!

Kanzaki Rin hoàn toàn choáng váng, nếu các đại sư của chùa Sensoji nhìn thấy, thì chắc 100% là bọn họ sẽ nổi khùng lên, hóa thân thành Nộ Mục Kim Cương đến hàng phục yêu quái.

Cô thậm chí không biết liệu điều này có bị coi là khinh nhờn Phật Tổ hay không, liệu nó có khiến tác dụng của Kim Cương Chử bị biến mất.

“Cậu cậu cậu!”

Kanzaki Rin tức giận đến mức nói lắp bắp: “Cậu không sợ các vị đại sư tính sổ với cậu sao?”

Phương Thành mỉm cười: “Không sợ, tôi từ hình dáng của Kim Cương Chử đã hiểu được ý nghĩ của các đại sư rồi. Búp bê là pháp khí, Kim Cương Chử cũng là pháp khí. Cái này được gọi là pháp khí quy vị, các vị đại sư mà nhìn thấy cảnh này cũng sẽ rất vui mừng.”

Kanzaki Rin tức giận nói: “Pháp khí quy vị cái đồ quỷ nhà cậu, nếu các vị đại sư mà nhìn thấy cảnh này, bọn họ sẽ chỉ dùng pháp khí đánh vào đầu của cậu.”

Phương Thành: “Cái đầu nào?”

Kanzaki Rin: “Tôi làm sao biết được cái đầu nào... cậu đừng có mà nói sang chuyện khác.”

Phương Thành hỏi ngược lại: “Vậy thì cô nghĩ tại sao các nhà sư đã tạo ra Kim Cương Chử thành một hình dạng đầy nam tính như vậy?”

“Ách……”

Kanzaki Rin lại bị sặc, nhanh chóng phản ứng lại: “Cho dù là sự thật, lỡ như mất đi tác dụng thì sao?”

Phương Thành rất tự tin: “Sẽ không, nếu Kim Cương Chử của các đại sư ngay cả Búp bê còn không hàng phục được thì làm sao có thể hàng yêu trừ ma? Trường hợp gặp phải nữ yêu tinh, không phải là nhiều năm tu luyện cũng không giữ được sao?”

Kanzaki Rin cũng đã hoàn toàn ngộ ra, cô biết rằng tài ăn nói và võ thuật của mình chắc chắn không phải là đối thủ của Phương Thành, nếu tiếp tục chiến đấu, cô sẽ chỉ uống nước mà thôi.

Cô trừng mắt nhìn Phương Thành, xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Phương Thành vẫn đang gọi: “Này, cô không muốn Kim Cương Chử nữa à?”

Giọng nói mang theo sự tức giận của Kanzaki Rin từ bên ngoài vọng vào: “Để lại cho cậu tự mình từ từ chơi đi.”

Phương Thành mỉm cười, cúi xuống đóng rương lại, nhét vào gầm giường rồi bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Kanzaki Rin vẫn đang ở trong phòng khách.

Hắn tò mò hỏi: “Định ở lại qua đêm sao? Giường của tôi hơi chật, cô chỉ có thể ngủ ở dưới đất thôi.”

“Tôi sẽ đi ngay lập tức.”

Kanzaki Rin đã bình tĩnh lại và hồi phục cảm xúc: “Tôi có chuyện phải nói cho cậu.”

Phương Thành nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, nên cũng không lỗ mãng nói: “Có chuyện gì vậy?”

“Bởi vì thành tích xuất sắc của tôi gần đây, tôi đã được Cục đề nghị tham gia một khóa đào tạo siêu năng lực nội bộ. Cơ hội rất quý giá. Tôi muốn nói tạm biệt cậu một thời gian.”

Khi Kanzaki Rin nói, khuôn mặt của cô ấy vô cảm và giọng nói trầm xuống. Mặc dù nói cơ hội này rất quý giá, nhưng không thấy cô ấy thật sự vui mừng.

Tất nhiên, khi có được cơ hội này rất đáng để vui mừng, nhưng Kanzaki Rin biết rất rõ rằng với những thành tích hiện tại, cộng với việc giải quyết hình chiếu của Tà Thần, cũng khó khăn lắm mới được tiến cử.

Chỉ là nếu nói về tư cách, mà không phải nhất định được tiến cử, thì vẫn còn có một số lớn tiền bối dày dặn kinh nghiệm ở Cục đang chờ cơ hội này, cũng không đến lượt nàng.

Có được cơ hội này với tư cách là một thực tập sinh, khả năng duy nhất chính là do Kamikawa Takumi đã thỏa thuận với quản lý cấp cao của Cục.

Vì vậy, Kanzaki Rin không hề cảm thấy vui mừng, cô ấy đã cố gắng hết sức để giữ khoảng cách với Kamikawa Takumi nhưng điều đó không có tác dụng. Ngày càng có nhiều người biết về mối quan hệ anh em của họ.

Tất nhiên, Kanzaki Rin sẽ không đạo đức giả đến mức từ bỏ cơ hội khó giành được này.

Cô ấy muốn nắm bắt tất cả các cơ hội có thể có được và cố gắng hết sức để vào cấp trung của Cục.

Chỉ có như vậy, mới có thể thực hiện được mục đích ẩn sâu trong lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK