Phương Thành mãnh liệt yêu cầu Kanzaki Rin mời mình ăn thịt nướng, hoăc là đi ăn lẩu cũng được.
Hắn vừa mới sống lại, cảm giác đói bụng giống như cơn lũ tràn về, loạng choạng đứng không vững, phải ăn cơm để bổ sung thể lực.
Nhưng Kanzaki Rin lấy lý do nàng còn nhiều việc phải xử lý, từ chối thẳng thừng yêu cầu của Phương Thành.
Lý do này không sai, nhưng thật ra lần này nàng tổn thất nặng nề, còn phải bồi thường tiền máy móc, có thể nói là kinh phí eo hẹp.
Tiền của nàng không phải muốn lúc nào có lúc đấy, không thể để cho Phương Thành tùy tiện tiêu xài được.
"Giờ tôi đói đến mức không thể nhúc nhích được đây này... cô nói cô bỏ tiền bổ sung dinh dưỡng, đây là điều khoản hợp tác của chúng ta... cô định nuốt lời sao."
Phương Thành quỳ trên mặt đất phản đối.
Kanzaki Rin hai tay ôm ngực, giải thích: “Tôi chỉ không đồng ý để cậu tiêu xài quá đáng, không nói không trả tiền bổ sung dinh dưỡng cho cậu."
Phương Thành chán nản ngẩng đầu: “Vậy cô muốn bổ sung dinh dưỡng cho tôi thế nào? Nói trước, SEX không phải bổ sung dinh dưỡng..."
Kanzaki Rin đá Phương Thành một cước, cắt đứt lời nói của hắn, nhưng sau đó quay người đi tới chiếc xe bị cắt nhỏ.
Chiếc xe đã bị Kuroishi Yuto cắt thành mấy khối, nhưng cốp sau lại không bị hư hại mấy.
Kanzaki Rin lấy ra từ bên trong một cái túi bịt kín, sau đó đổ thứ trong đó ra trước mặt Phương Thành, đó là vài cái gói hình lập phương.
Phương Thành cảm thấy không ổn: “Thứ này là gì?"
"Lương khô quân dụng, còn có thanh năng lượng, là tôi cố ý chuẩn bị cho cậu đó."
Kanzaki Rin đắc ý nói, nàng rất rõ sau khi Phương Thành chiến đấu xong cần bổ sung dinh dưỡng, vì vậy cố ý chuẩn bị những thức ăn giá rẻ này.
Có thể làm đầy cái bụng không chỉ có thịt nướng cao cấp, mà còn có thực phẩm ăn liền.
Phương Thành cả giận nói: “Cô còn lương tâm hay không, tôi liều chết chiến đấu mà cô cho tôi ăn những thứ này?"
Kanzaki Rin ngồi xổm xuống, thay Phương Thành xé bì của một thanh năng lượng: “Đừng nói nhảm nữa, ăn nhanh lên, ăn xong thì về nhà."
"Tôi không ăn! Tôi muốn ăn thịt quay, tôi muốn ăn lẩu!"
"Tôi đút cho cậu."
"Cô đút cho tôi thì hay lắm sao? Tôi cũng không phải heo, mà cần cô đút... ưm!"
...
Phương Thành cuối cùng vẫn phải chấp nhận hiện thực, ăn hết những thanh năng lượng và lương khô.
Cũng phải nói, những đồ ăn này mùi vị cũng không tệ.
Tuy trông có vẻ không nhiều lắm, nhưng lại có thể nhét đầy cái bao tử.
Vậy hắn còn nói được gì?
Bổ sung đầy đủ thể lực, hai người liền chia tay.
Kanzaki Rin muốn ở lại xử lý mười mấy cái xác của đám Bōsōzoku, vả cả những phụ nữ bị Kuroishi Yuto bắt được, đều là những chuyện phiền toái.
Nàng phải liên lạc với người của Cục giải quyết tai hoạ đến xử lý, Phương Thành ở lại cũng không giúp được gì, ngược lại sẽ bại lộ thân phận, chỉ có thể rời đi trước.
Xe hơi bị cắt nát, Phương Thành rời đi chỉ có thể dùng xe máy của đám Bōsōzoku.
Hắn rất phê phán hành vi lấy đồ của người chết, thật ngại quá.
Đáng tiếc duy nhất là không thể lấy thêm mấy chiếc.
Sau khi thay đổi quần áo mà Kanzaki Rin đưa tới, Phương Thành lái xe máy đi về nhà.
Sau khi tiến vào khu vực thành thị, bởi vì đi tốc độ quá nhanh, mấy lần bị máy bay không người lái của cảnh dụng tuần tra để mắt tới, may mà hắn có giấy chứng nhận mà Kanzaki Rin đưa cho, có thể dùng làm giấy thông hành, không cần phải sợ bị bắt do chưa đủ tuổi lái xe.
Lúc về đến nhà, đã là bốn giờ sáng.
Phương Thành tắm xong không đi ngủ luôn, mà bắt đầu thử nghiệm năng lực mới có được.
Thứ nhất là, Đoản Cự Đột Tiến có thể tăng đáng kể tốc độ của nước rút ngắn, lại còn có thể liên tục phát động, khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao rất nhiều thể lực, không thể sử dụng trong thời gian dài.
Thứ hai là năng lực Cương Thiết Chi Huyết, Kuroishi Yuto có thể đánh cho Phương Thành thảm như vậy, chính là dựa vào năng lực này.
Cương Thiết Chi Huyết, tên như ý nghĩa chính là ngưng kết máu của mình thành thể rắn cứng như thép.
Phương Thành lấy một con dao gọt trái cây từ phòng bếp đi ra, rạch một vết thương trên đầu ngón tay của mình, máu lập tức chảy ra.
Hắn lập tức phát động năng lực 'Cương Thiết Chi Huyết', máu trên đầu ngón tay nhanh chóng ngưng kết thành kết tinh màu đỏ giống như đúc của Kuroishi Yuto.
"Thật cứng!"
Phương Thành dùng dao gọt trái cây cắt thử, phát hiện tinh thể này đúng là cứng như sắt, dùng dao hết cắt lại cưa, cũng không thể lưu lại dấu tích gì.
Tinh thể này sau khi cô đọng giống như giọt nước, Phương Thành lại hoá thành dịch thể, sau đó cố gắng đọng lại thành hình gai nhọn, giống như Kuroishi Yuto.
Sau một hồi lâu, Phương Thành mới thành công ngưng kết tinh thể thành trạng thái gai nhọn.
[Cương Thiết Chi Huyết (huấn luyện)+ 1]
Lúc nhìn thấy nhắc nhở hiện lên, Phương Thành có hơi bất ngờ, năng lực hấp thu của người khác này, cũng có thể thông qua rèn luyện để tăng lên sao?
Vậy tại sao năng lực Cao Cấp Khứu Giác... ah, Phương Thành đã hiểu, sau khi hắn đạt được năng lực Cao Cấp Khứu Giác chưa rèn luyện qua lần nào, đương nhiên sẽ không có nhắc nhở.
Hắn lại thử với năng lực Đoản Cự Đột Tiến, quả nhiên sau mấy lần sử dụng, cũng nhận được thông báo “huấn luyện + 1”.
Sự phát hiện này làm cho Phương Thành rất mừng rỡ, nếu như có thể tăng nhanh giống như đánh cận chiến, như vậy sức chiến đấu có thể tăng mạnh trong khoảng thời gian ngắn.
Sau khi Phương Thành thử mấy lần không thể không bỏ ý nghĩ gia tăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, Đoản Cự Đột Tiến thì còn dễ dàng, nhưng năng lực Cương Thiết Chi Huyết này thực sự quá khó.
Xem ra phải rèn luyện trong một thời gian dài, mới có thể điều khiển thành thạo như Kuroishi Yuto.
Trước kia Phương Thành rất tò mò tại sao Kuroishi Yuto không dùng năng lực này chế tạo ra một bộ giáp phòng ngự, nếu làm vậy muốn giết y là một chuyện không thể nào.
Bây giờ sau khi có được loại năng lực này, Phương Thành mới hiểu được, Kuroishi Yuto không phải là không muốn làm, mà là không thể làm được.
Muốn làm cho tinh thể hóa thành một bộ giáp phòng ngự, cần một sự thao tác nhuần nhuyễn cùng với độ tập chung kì cực cao.
Kuroishi Yuto biến thành Vampire thời gian cũng không dài, cũng chưa thuần thục hoàn toàn năng lực Cương Thuyết Chi Huyết này, chỉ có thể biến thành gai nhọn.
May mắn Phương Thành cùng Kanzaki Rin đã giết chết Kuroishi Yuto.
Nếu cho y thêm một ít thời gian trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó thì không phải là có giết được y hay không, mà là có chạy thoát được hay không mới là vấn đề quan trọng nhất.
Cho dù nói thế nào, Cương Thiết Chi Huyết cũng là năng lực có tiềm năng phát triển cao.
Phương Thành có được năng lực này chả khác gì trúng số độc đắc.
Trước kia hắn còn rất hâm mộ siêu năng lực của Kanzaki Rin, hiện tại hoàn toàn không cần như vậy, bởi vì bây giờ hắn thu được năng lực còn mạnh hơn nhiều.
Sau khi hoàn toàn kiểm soát, Phương Thành mới bắt đầu tiến hành rèn luyện.
Sau khi rèn luyện đến hơn tám giờ sáng, nhận được một điểm thể năng, Phương Thành mệt mỏi lăn ra ngủ say như chết.
Hắn ngủ một giấc chính là một ngày một đêm, ngủ một cái đến sáng ngày thứ hai, Phương Thành mới bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Hắn ngáp một cái sau đó đi mở cửa, nhìn thấy Kanzaki Rin cầm theo một túi máu vịt đứng trước cửa.
Nàng ăn mặc đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, chỉ như vậy cũng vô cùng đẹp rồi, thảo nào có rất nhiều người theo đuổi nàng.
Kanzaki Rin nhìn thấy Phương Thành ra mở cửa, đang đọmk chào hỏi.
Ánh mắt của nàng lập tức thay đổi, giống như đang nhìn một tên biến thái vậy.
"Nhìn cái gì vậy?"
Phương Thành thuận tay gãi gãi đầu: “Chưa từng thấy sao?"
"Cậu cố ý đúng không?"
"Điên à, cô muốn xem tôi còn không cho đâu."
Kanzaki Rin bỗng giơ tay lên.
Phương Thành lại càng hoảng sợ: “Tôi cảnh cáo cô đừng quá đáng!"
Kanzaki Rin hừ lạnh một tiếng, đẩy hắn sang một bên, sau đó đi vào bên trong, tự nhiên như đây là nhà của mình.
Phương Thành đánh răng rửa mặt xong, Kanzaki Rin đã buộc tóc, đã luộc xong huyết vịt, cũng lấy miến trong tủ lạnh ra ngâm.
Kanzaki Rin cũng biết nấu cơm, tài nấu nướng so với Phương Thành còn khó nói ai hơn ai.
Trái ngược Phương Thành chỉ thích nấu những món ăn của quê hương mình, Kanzaki Rin rất am hiểu đồ ăn kiểu Nhật, nàng cảm thấy kỹ năng của mình cao hơn hắn một bậc.
Xem ra Kanzaki Rin hôm nay dự định thể hiện tài năng đây, làm một loại bún canh huyết vịt kiểu Nhật.
Phương Thành không định hỗ trợ, ngồi vào trên ghế sa lon dùng bấm móng cắt móng chân của mình, thuận miệng hỏi: “Chuyện ngày hôm qua xử lý như nào rồi?"
Kanzaki Rin đang cắt hành rở nên cũng không quay đầu lại: “Là ngày hôm kia, cậu ngủ đến nỗi hồ đồ rồi sao?"
Phương Thành lấy ra smartphone nhìn lại, mới giật mình thì ra mình đã ngủ suốt một ngày một đêm.
Khuôn mặt hắn có chút mệt mỏi.
"Chuyện ngày hôm trước xử lý thế nào?"
"Tất cả đều thuận lợi."
"Chúng ta khi nào lại có thể tiếp tục?"
Phương Thành có chút nghiệm, giết một Vampire là có thể có được một lần cơ hội sống lại cùng với năng lực của chúng, thế này còn phê hơn chơi game nhiều.
Hơn nữa nếu kéo dài càng lâu, Vampire sẽ càng mạnh lên, Phương Thành cũng đồng tình với ý kiến của Kanzaki Rin, phải bóp chết bọn chúng ngay từ trong trứng.
Kanzaki Rin dừng tay, một lát sau nàng nhẹ giọng nói: “Tạm thời ngưng hành động một thời gian, nếu suôn sẻ, có thể sẽ không cần chúng ta ra tay nữa."