Đúng lúc này, Nghiêm Chiêu Kha đặt bó hoa tới trên bàn, bản thân ngồi trên mép giường, sờ sờ bắp chân, dịu dàng nói: “Đi mỏi quá, Chanh Tử, cậu tới giúp mình bóp bàn chân, xoa bóp chân ~ “ Đây vốn là chuyện hai người thường xuyên sẽ có, không có gì kỳ quái, nhưng Nghiêm Chiêu Kha nói xong, bỗng nhiên đỏ bừng khuôn mặt xinh đẹp, khó nén được sự xấu hổ cúi đầu nhìn tay phải mình chống xuống giường, đẹp tới mức như nụ hoa chờ nở. Cảnh này lời này lọt vào...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.