Kỷ Kiến Chương tóc rậm mà đen nhánh, chỉ thái dương có chút hoa râm, dung mạo tinh anh, rất xuất trần, nghe vậy gõ đũa, cười ha ha nói: “Ông biết, Lâu Thành à.” Phốc! Nghiêm Chiêu Kha suýt nữa sặc nước miếng. Ông ngoại thế mà biết Chanh Tử! Ta có phải khéo quá hóa vụng rồi hay không? Cô thấy bản thân đã thất thố, thuận thế liền biểu hiện ra bộ dáng kinh ngạc: “Ông ngoại, ông chú ý trận đấu của bọn cháu?” Khi nói chuyện, cô phát hiện nụ cười của Thái Hậu đậm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.