“Ồ, là ý tưởng gì?” Vi Á như có hứng thú hỏi. Lâu Thành khẽ cười một tiếng: “Cách nghĩ ‘Đánh một trận là xong’.” Vi Á che miệng bật cười, thật không dễ gì mới ngừng được: “Cậu khôi hài hơn nhiều so với nhìn bề ngoài.” “Trước kia không phải như thế, con người có nền móng, có thể sẽ tự tin một chút, cộng thêm thầy tốt bạn hiền bên người dạy dỗ, không, lời nói và việc làm đều mẫu mực, cũng liền tương đối có thể tự nhiên trao đổi với người ta.” Lâu Thành...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.