Cảnh tượng quen thuộc, trợ uy quen thuộc, Trần Địch Quốc quên châm ngôn nam nhi đổ máu không đổ lệ, hốc mắt trở nên ướt át, cái mũi như bị ngạt, nhưng hắn vẫn kiên trì hoàn thành cáo biệt. Xin lỗi, chưa thể mang đến một chức quán quân cho mọi người... Xin lỗi, không thể giao tranh vì chức quán quân này nữa... Nhìn bóng lưng hắn tiếc nuối rời xa, Đinh Diệc Tâm khóc rất đau lòng, theo khán giả chung quanh cao giọng hô: “Trần Địch Quốc, Trần Địch Quốc...” Cạnh cô, Cừu Hải Lâm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.