Khi hắn đi lên lôi đài, thấy Nhâm Lỵ mái tóc thẳng trùm vai quấn lên tao nhã, đã giống như núi tuyết mênh mang, cao ngất trong mây, ở trong gió bắc lạnh thấu xương gào thét, vừa trầm ổn vừa lạnh lẽo, vừa hiểm trở vừa thần thánh, hấp dẫn người ta cúng bái. Mà Nhâm Lỵ như một cơn gió không gốc rễ không hình thái, khi thì lao đi ban đêm, ẩn nấp không tiếng động, khi thì mạnh mẽ, cạo mặt như đao, khi thì dữ dội thổi quét, hóa thân tận thế! Một điểm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.