Mục lục
Võ Đạo Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạn học Tiểu Minh tuy chưa nghiêm khắc dựa theo kế hoạch tiết kiệm tiền, nhưng vẫn khá có nghị lực, mỗi ngày ít nhất có một bữa là cơm trắng với Bà Đỡ Già, đến thời điểm sắp Noel, càng liên tục vài ngày như thế, rốt cuộc, rốt cuộc ăn ra táo bón rồi!

Ha ha ha ha!

Thái Tông Minh bất đắc dĩ ngồi xuống, chịu đựng Lâu Thành tùy ý cười nhạo, tự bôi đen: “Mẹ nó, hoa cúc cũng đau rồi.”

Cười một lúc, Lâu Thành lau nước mắt: “Chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, chờ các cậu kết hôn, tôi sẽ hướng các khách quý trang trọng tuyên bố, để mọi người đều biết cậu vì tình yêu từng liều mạng như vậy, quả thực cảm động lòng người!”

“Chỉ có vài ngày là phải bay đi đế đô, ài, không tiết kiệm nữa, bắt đầu ăn ngon thôi.” Thái Tông Minh thở dài, quay lại đề tài, “Thời điểm thế giới hai người với nữ thần của cậu, tuyệt đối đừng học giáo trình trên mạng, cái gì hẹn ra liền tỏ vẻ tán đồng kết giao, lớn mật một chút bắt lấy cơ hội nắm tay, mỗi nữ hài tử tính cách đều khác nhau, nữ thần của cậu rõ ràng không thích hợp một bộ này, đương nhiên, lúc thế giới hai người cần thích hợp biểu hiện mình coi trọng, bằng không nữ thần của cậu cho rằng cậu không có ý tứ phương diện này, quay đầu tiếp nhận người khác, cậu liền bi kịch.”

“Biểu hiện coi trọng thích hợp?” Lâu Thành một bộ dáng học sinh ngoan.

“Ân cần chút, săn sóc chút, khen ngợi nhiều chút nhìn chăm chú nhiều chút, để cô ấy mơ hồ cảm thụ được, chỉ cần không nói ra, đại bộ phận nữ hài tử vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác này, nhắc nhở cậu một câu, đừng vội vã thổ lộ, thổ lộ là kỹ năng cuối, không phải kỹ năng khởi đầu, khi quan hệ xa lạ, ai cũng sẽ không tiếp nhận thổ lộ bất thình lình, đương nhiên, cũng xem mặt, đợi quan hệ kéo gần lại, có chút ái muội, nữ hài tử sẽ tương đối do dự, thổ lộ sẽ chỉ tăng thêm áp lực cho cô ấy, khiến cô ấy chậm rãi mất đi sự vui vẻ, cán cân cũng nghiêng về phía thất bại, nước chảy thành sông mới là cơ hội thổ lộ.” Thái Tông Minh tận tình sắm vai nhân vật Tình Thánh.

Nhớ đầy cả đầu, Lâu Thành trở lại phòng ngủ nhỏ, mở ra máy tính, kiểm tra chuyện thi đấu định phẩm nghiệp dư, cùng lúc đó, hắn đăng nhập QQ, gửi một tin tức cho Nghiêm Chiêu Kha: “Mình tính tham gia thi đấu định phẩm nghiệp dư lần này, cậu thì sao?”

Nghiêm Chiêu Kha đang online, lập tức trả lời vẻ mặt nắm tay cố lên: “Mình đang muốn hỏi cậu đấy, mình khẳng định phải tham gia.”

“Hê hê, có ăn ý.” Lâu Thành vốn muốn trả lời một câu “tâm hữu linh tê”, nhưng lại yên lặng sửa lại, “Mình đã xem bảng báo danh, phí tổ chức là năm trăm, ở võ đạo quán Tùng Thành thị, cậu tính báo mấy phẩm?”

“Ngũ phẩm!” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt con chó mỉm cười, “Làm người phải có mục tiêu! Cậu thì sao?”

Mình? Lâu Thành ngẩn ra, mình nên báo mấy phẩm đây?

Hơn một tháng trước, mình đã có tiêu chuẩn nghiệp dư cửu phẩm, trải qua kịch chiến với Ngô Đông, trải qua hơn một tháng cần tu khổ luyện, trải qua phép quan tưởng Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích cùng đấu pháp nhập môn, trải qua quan sát hiện trường trận đấu võ đạo, khẳng định đã vượt qua thực lực này, cụ thể vượt qua bao nhiêu, bởi vì đối luyện còn chưa khôi phục, mình cũng nói không rõ.

“Thất phẩm!” Lâu Thành phát ra cái vẻ mặt “Mình chính là như vậy”.

“Thất phẩm? Nếu cậu định phẩm thất bại, mình sẽ làm bộ như không quen biết cậu!” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt cười trộm, “Cậu mang bảng cho mình một phần, chúng ta hôm nay liền báo danh đi. Đúng rồi, cậu gọi lão Khâu, mình gọi A Thanh, sáng tạo cơ hội cho bọn họ!”

“Anh hùng có chung cái nhìn!” Lâu Thành phát ra vẻ mặt đeo kính râm cười đắc ý.

Hắn đang muốn mang bảng gửi cho Nghiêm Chiêu Kha, bỗng nhiên thấy được ngày rồng ngẩng đầu*, ồ, sao là tháng một?

(*: Một lễ hội truyền thống của Trung Quốc được tổ chức vào ngày thứ hai của tháng thứ hai theo lịch Trung Quốc. Tên của nó có nghĩa là "Rồng ngẩng đầu" vì rồng được coi là vị thần chịu trách nhiệm về mưa, một yếu tố quan trọng trong nông nghiệp cổ đại.)

Lướt web chút, tìm được tin tức vài ngày trước, Lâu Thành thế mới biết võ đạo quán Tùng Thành thị lâu năm thiếu tu sửa, đang làm bảo trì, cuối tháng mười hai thi đấu định phẩm nghiệp dư đẩy tới trung tuần tháng một.

“Thảm rồi!” Hắn vội gửi cho Nghiêm Chiêu Kha vẻ mặt hít nước mũi cùng đường dẫn tin tức, “Thi đấu định phẩm đẩy tới trung tuần tháng một rồi.”

“A? Lúc đó mình có rất nhiều môn phải thi, làm sao có thời gian tham gia...” Nghiêm Chiêu Kha gửi tới vẻ mặt trong ánh mắt một vòng lại một vòng choáng váng.

Trung tuần tháng một chính là mùa thi cử của đại học Tùng Thành!

“Chỉ có thể chờ lần đó tháng ba năm sau.” Lâu Thành lòng đang nhỏ máu, phát ra cái vẻ mặt “đáng thương”.

Chỉ điểm của Tình Thánh nước chảy về biển đông, kế hoạch không theo kịp biến hóa!

“Thôi, vừa lúc mình còn có việc.” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt con mèo nhỏ gật gật đầu.

“Chuyện gì?” Trong lòng Lâu Thành căng thẳng, làm bộ như tùy ý hỏi một câu.

Sẽ không là hẹn hò chứ?

Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt con thỏ nhỏ màu trắng ngơ ngác gặm củ cải: “Mình vốn tính nắm chặt thời gian ôn tập, kết quả dì của mình nghe nói anh họ mình gần đây tâm tình cùng trạng thái đều không tốt lắm, đặc biệt chạy tới, tính chơi đến tết Nguyên Đán chấm dứt, mình không có việc gì phải đi cùng...”

“Anh họ cậu cũng đi học ở Tùng Thành, hay là nói đi làm?” Thấy Nghiêm Chiêu Kha nguyện ý đề cập chuyện thân thích nhà mình, trái tim nhỏ máu của Lâu Thành được chuyển biến tốt.

Căn cứ cách nói của Tình Thánh, đây là biểu hiện của quan hệ tiến thêm một bước!

Nghiêm Chiêu Kha ở sau một cái xa vẻ cười xấu mặt nói: “Thật ra cậu quen biết đó.”

“Mình quen biết?” Lâu Thành mờ mịt, “Ai vậy?”

Mình quen anh họ của Nghiêm Chiêu Kha khi nào?

Cái này hoàn toàn không có ấn tượng nha!

“Cậu đoán ~” Nghiêm Chiêu Kha trả lời.

“Sẽ không là con đại tinh tinh đó chứ?” Lâu Thành cố ý nói là Trần Trường Hoa.

Nghiêm Chiêu Kha biết mình quen biết, hoặc là lớp chúng ta, hoặc là trong thành viên huấn luyện đặc biệt võ đạo xã...

“Phi! Mình với hắn nơi nào giống? Mình lưng hùm vai gấu khi nào?” Nghiêm Chiêu Kha phát ra vẻ mặt khinh bỉ ngươi, “Hừ, cậu đoán tiếp!”

Giống? Lâu Thành linh quang chợt lóe, phát ra vẻ mặt chó trợn mắt Nghiêm Chiêu Kha thích nhất:

“Sẽ không là Lâm Khuyết chứ?”

“Coi như cậu thông minh ~” Nghiêm Chiêu Kha phát ra nụ cười đắc ý, “Hắn từ nhỏ đến lớn đều là thần tượng của mình!”

Bàn tay đánh chữ của Lâu Thành dừng một chút, trong lòng như là có một vạn con ngựa gào thét chạy qua.

Móa! Thật đúng là tin tức lớn nha!

May mà mình không ghen linh tinh, đối với Lâm Khuyết chỉ có hâm mộ, không có ghen tị cùng hận, bây giờ chỉ muốn hướng hắn kêu một câu “Đại cữu ca”, sau đó ôm chặt lấy đùi hắn!

“Nhưng các cậu bình thường căn bản không có trao đổi mà?” Hắn nghi hoặc đặt câu hỏi.

Nghiêm Chiêu Kha không gửi biểu cảm: “Ài, từ khi dượng của mình mất, anh ấy liền có chút khuynh hướng tự khép kín, cũng không biết nên nói chuyện phiếm với anh ấy như thế nào... Hơn nữa mình nếu là biểu hiện quá thân quen với anh ấy, thân thích loại thân quen đó, các nữ hài tử mình quen biết khẳng định sẽ phiền chết mình, Kha Kha, giúp mình đưa phong thư cho anh họ cậu đi, Kha Kha, bảo anh họ cậu ra ngoài liên hoan đi, Kha Kha, số QQ của anh họ cậu là bao nhiêu... Tóm lại, đặc biệt phiền toái!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK