Không biết qua bao lâu, khi hắn rốt cuộc móc được đầu lưỡi trơn mềm thơm tho kia, muốn mang nó hút vào trong miệng mình, Nghiêm Chiêu Kha đột nhiên nức nở một tiếng, đẩy hắn ra, mang khuôn mặt xinh đẹp đỏ rực chôn ở bờ vai của hắn: “Sắc lang, sắc lang, đại sắc lang!” Tay phải của cô nhẹ nhàng đấm lưng Lâu Thành. Lâu Thành vừa rồi tựa như cũng quên hít thở, há mồm thở phì phò, tâm tình vui sướng đến cực điểm, hăng hái nói: “Nếu tính như vậy, toàn bộ người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.