“Ngắm cực quang thật sự là cần duyên phận...” Có người thở dài ra tiếng, vẫn chưa trách cứ tài xế, Lâu Thành và Nghiêm Chiêu Kha nhìn nhau một cái, đều cười khổ. Quay về trong thành, xuống xe, một trận gió lạnh thổi tới, đâm vào xương tủy. “Thật sự là 10%...” Nghiêm Chiêu Kha chu mỏ nói. Cô khăn quàng cổ bảo vệ cổ, trùm mặt che mặt, mang bản thân gói lại như con gấu nhỏ đáng yêu. “Còn hai ngày nữa, không cần vội.” Lâu Thành trấn an nói. Đúng lúc này, hắn nhớ tới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.