“Vâng, được ạ.” Nghiêm Chiêu Kha hốc mắt ửng đỏ gật đầu, cho dù phụ thân không nhìn thấy. “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, chuẩn bị trận chung kết cho tốt.” Nghiêm Khai cảm xúc phức tạp cúp điện thoại. Nghiêm Chiêu Kha cầm di động, bình tĩnh nhìn Lâu Thành vài giây, nắm tay đánh nhẹ ngực hắn một cái, nửa thở dài nửa mỉm cười nói: “Thiếu niên, biểu hiện cho tốt đi!” “Ừm!” Lâu Thành đưa tay cầm nắm tay của cô, kéo cô gái đến trong lòng. Cái này so với đánh Bành Nhạc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.