Lâu Thành chậm rãi mở mắt, chỉ thấy toàn bộ ảo giác đều đã mất đi, chỉ thấy phòng nhỏ hẹp, chỉ một giường một ghế, chỉ thấy cô gái tú mỹ thanh lệ khóe miệng hơi cong lên, đang ánh mắt lấp lánh nhìn mình. Đó là hiện thực. “Thế nào?” Nghiêm Chiêu Kha khắc chế vui sướng, chờ mong hỏi. “Cũng không tệ.” Lâu Thành kiềm chế bản thân, mỉm cười. Long môn đã vượt, chỉ đợi quá trình! ... Chín giờ sáng, cảng Pháp Đồ Á, từng chiếc thuyền tới gần, che mất mặt biển. Chúng nó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.