“Là mình quá ngốc, bị cậu giả vờ vô hại lừa, hừ!” Nghiêm Chiêu Kha “rơi lệ đầy mặt” nói. Muốn gạt cậu cả đời... Lời buồn nôn như vậy, Lâu Thành cũng xấu hổ nói ra, bỗng nhiên, bả vai hắn bị vỗ một phát, thấy Thái Tông Minh hồi lại, chỉ chỉ thời gian trên di động của mình, lại lắc đầu nhìn nhìn vị trí ký túc xá. Móa, cũng mười giờ hơn rồi, thời gian tốt đẹp sao trôi qua nhanh như vậy! Lâu Thành phiền muộn một trận. Bình thường tan tiết tối là chín...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.