Hồi lâu sau, cô đột nhiên bật cười, như lẩm bẩm nói: “Mình nghĩ tới một từ ~ “ “Cái gì?” Khóe miệng Lâu Thành mỉm cười hỏi, thanh âm rất mềm mại, không muốn đánh vỡ loại an bình vui vẻ này. Nghiêm Chiêu Kha đưa tay ôm cánh tay hắn, khẽ cười nói: “Cậu đoán chút xem ~ “ Lâu Thành chuyển động đầu óc, nghĩ nghĩ cảm thụ của mình, không quá xác định nói: “Lén định chung thân?” “Ừm...” Nghiêm Chiêu Kha hai má đỏ bừng làm khẳng định, sự ăn ý lan tràn ra. Lâu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.