“Không sao chứ? Mình mang thuốc mỡ, ở trong phòng thay quần áo.” Nghiêm Chiêu Kha thò đầu nhìn qua, hơi tỏ ra đau lòng hỏi. A? Nghe được câu này, ánh mắt đám người Lý Mậu Lâm Hoa nhất thời phóng tới, ở giữa Lâu Thành cùng Nghiêm Chiêu Kha đánh giá qua lại. Mà Nghiêm Chiêu Kha cũng phát hiện mình làm quá chủ động, trở thành tiêu điểm của mọi người, khuôn mặt xinh đẹp nhất thời ửng hồng, xấu hổ lẫn rụt rè, đẹp không sao tả xiết. Lâu Thành thì nghe mà tim đập thình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.