Nghiêm Chiêu Kha tiếp tục “mờ mịt ngồi yên” vừa rồi: “Cậu xử lý rất khá nha, nếu thực gặp được loại chuyện này, mình cảm thấy mình sẽ không xử lý tốt hơn cậu được, điều này sao có thể gọi là đã làm sai chuyện?” “Mình, mình sau khi nói chuyện điện thoại xong, vẫn chạy qua...” Lâu Thành yếu ớt nói. “...” Sau một chuỗi dài im lặng tuyệt đối, Nghiêm Chiêu Kha không thêm biểu cảm, giống như bật thốt lên nói, “Cậu có phải ngốc hay không? Cậu đến có ích gì? Cuốn vào loại...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.