Bốp!
Kim Đào vừa ngăn trở, công kích đến tiếp sau của Lâu Thành lại đến, không cho hắn cơ hội thành Thương Chỉ, tựa như cuồng phong bão tuyết cuồn cuộn không dứt, không ngừng quét ở trên người Kim Đào, càng lúc càng lạnh, càng lúc càng mạnh, lực lượng chênh lệch của hai bên rất nhanh đã bị san bằng.
Bất đắc dĩ, Kim Đào lại ra Hùng Hình, ép lui Lâu Thành, nhưng hai bên vừa tách ra, Lâu Thành cuộn người lên tiếp, căn bản không có chút thở dốc cùng tạm dừng, người xem đám lão Trịnh nhìn mà phát ra những tiếng trầm trồ khen ngợi, không khí trở nên càng thêm nhiệt liệt.
Phành phành phành! Bốp bốp bốp!
Kim Đào càng đánh càng dám chiến, chỉ cảm thấy lực lượng của đối phương càng ngày càng mạnh, cái này không chỉ là vì mượn lực, còn ở thể lực bản thân tiêu hao, lực lượng bắt đầu yếu đi!
Hắn rốt cuộc có thể duy trì công kích điên cuồng bao lâu?
Đối với điều này, Kim Đào đã hoàn toàn không tự tin nữa, cảm thấy không thể bị động như vậy nữa, tiếp tục bị mài như vậy, không cần bao lâu mình ngay cả lực lượng phản kích cũng không có!
Lại là Hùng Hình bổ nhào bức lui Lâu Thành, một lần này, Kim Đào thở sâu, chưa làm điều chỉnh, bước dài vài cái đuổi kịp, chân phải chợt giẫm xuống.
PHÀNH!
Tiếng giẫm chân như thuốc súng nổ tung, huyệt Thái Dương Kim Đào trực tiếp phồng lên, eo lưng bắn ra, tay phải thành quyền, giống như đạn pháo, ở dưới lực lượng khổng lồ thúc đẩy, ầm ầm đánh về phía Lâu Thành, trong không khí phát ra một đợt thanh âm chói tai.
Pháo Quyền! Vung nắm đấm giống như pháo bắn!
Một quyền này khiến Lâu Thành nghĩ tới một đòn kia của Diệp Du Đình hôm trước, sinh ra cảm giác không dám trực diện mũi nhọn nhưng lại không né tránh được.
Hắn thở sâu, trầm hông tọa khố, nhanh chóng điều chỉnh cơ bắp, mang lực lượng quanh thân tận khả năng nén, trong đầu núi cao nguy nga, tuyết trắng phau phau, băng sương phiêu linh, không ngừng tích lũy từng tầng, có khi thế đâu chỉ vạn quân.
Một tia chớp bổ xuống, đánh trúng gỗ khô, lay động núi tuyết.
ẦM!
Núi tuyết sụp xuống dòng chảy màu trắng, ầm ầm xuống, cuồn cuộn, không thấy mặt trời, muốn chôn vùi mọi thứ bên dưới.
Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích, “Đại Tuyết Băng” !
Lực lượng nén đột nhiên bùng nổ, Lâu Thành vung nắm đấm đón đỡ, gần như có khí thế núi tuyết sụp đổ, cả người cũng giống như bành trướng vài phần, cao lớn vài phần, nhìn xuống Kim Đào.
PHÀNH!
Hai ắnm đấm đánh sang bên, phát ra tiếng vang nặng nề lại làm người ta tim đập nhanh, cánh tay đều tự đẩy ra, thân thể lay động, chia đều sắc thu.
Chia đều sắc thu!
Tuy không có ba phút đồng hồ súc lực, tuy đối phương cũng là Pháo Quyền bùng nổ khủng bố, nhưng Lâu Thành vẫn đánh cân sức ngang tài, đây cũng là “Đại Tuyết Băng” thêm “Cọc Điện Hỏa” hai tầng bùng nổ đáng sợ, cũng là kết quả Kim Đào thể lực tiêu hao, lực lượng yếu bớt.
PHÀNH!
Vừa rồi tiếng vang hai cú đấm giao kích truyền vào trong tai người xem đám lão Trịnh, làm bọn họ không tự chủ được khẩn trương hẳn lên, mơ hồ phát hiện chiến đấu đến lúc phân ra thắng bại, một đòn Pháo Quyền cùng Tuyết Băng vừa rồi khủng bố rõ ràng chính là thử điên cuồng nhất hung mãnh nhất của mỗi người.
Pháo Quyền vừa ra, Kim Đào chớp mắt sinh ra vài phần cảm giác thân thể cạn kiệt, vì sao không ngay từ đầu đã dùng Hùng Hình cùng Pháo Quyền? Thứ trước là không đủ linh hoạt, thứ sau thì bởi vì nó tiêu hao quá lớn, khi đối mặt kẻ địch chưa biết chi tiết, nếu không đánh tới, bị tránh, mình sẽ lâm vào trong bị động thật lớn, chỉ có thể cẩn thận làm trọng.
Hắn nắm chặt thời gian hít thở điều chỉnh, để nhanh chóng khôi phục lực lượng, hắn tin tưởng Lâu Thành đối diện cũng tương tự, một đòn khủng bố như núi tuyết sụp đổ kia hiển nhiên cũng là chiêu thức cường điệu bùng nổ tiêu hao thật lớn!
Lực lượng vừa khôi phục, ánh mắt Kim Đào lại đọng lại, bởi vì Lâu Thành tiến công nối gót mà tới, trên mặt hắn không thấy nét mệt mỏi, ngay cả hít thở cũng là đều đều như vậy!
Đều đều?
Kim Đào đang kinh ngạc, Lâu Thành vọt tới trước người hắn, nghiêng người một cái, chỗ cùi trỏ húc về phía ngực hắn.
Lực lượng chưa khôi phục, Kim Đào vội vàng nâng tay, bị cùi trỏ Lâu Thành trực tiếp phá vỡ, đập vào trước ngực hắn.
Ngực chợt nghẹn, Kim Đào lui về phía sau, mà tay phải Lâu Thành chộp ra như tia chớp, bắt cổ tay trái của hắn, kéo về, mang thân thể hắn lại quăng về, hướng về phía đầu gối của bản thân.
Lên gối!
Thùng! Kim Đào ôm bụng ngã xuống, trọng tài nhìn thoáng qua, giơ tay nói:
“Trận thứ mười, Lâu Thành thắng!”
Trên ghế, “Con Đường Lôi Đài” không biết từ khi nào cũng đứng lên, lẩm bẩm:
“Cái này con mẹ nó là thứ biến thái gì?”
Lão Trịnh lớn tiếng khen hay, điên cuồng vỗ tay, cuối cùng nói với hai đồng bạn bên người: “Tôi nói đúng không, ngựa ô thật sự!”
“Đặc sắc! Thực sự đặc sắc! Chỉ là không có bình luận viên, rất nhiều nơi chưa xem hiểu.” Đồng bạn hắn cũng nhiệt liệt khen hay.
Đôi tiểu tình lữ kia đứng vỗ tay, hướng bạn học chung quanh nói: “Thấy chưa, đây là cao thủ thần bí Lâu Thành bọn mình nói!”
“Lần này thi đấu lôi đài thực đặc sắc!” Bạn học của bọn họ nhao nhao khen hay.
Khán giả theo dõi trận đấu này đều đang vỗ tay cho Lâu Thành, cũng vỗ tay cho Kim Đào thất bại, hắn đánh đủ đặc sắc, kính dâng một trận đấu kinh điển cho mọi người.
Lưu Ứng Long, Tần Chí Lâm các đệ tử võ quán Bạch Viên đều trầm mặc, đều đang tưởng tượng đổi thành mình, có thể chống đỡ được mấy lượt “Cuồng Phong Bạo Tuyết”, chỉ sợ một lượt cũng khó nhỉ?
Không nói Lâu Thành, cho dù là đối thủ của hắn Kim Đào, đám người mình cũng không có phần thắng.
“Cuối cùng nhìn thấy thực lực thật sự của hắn...” Lưu Ứng Long thở dài lần nữa.
Vui sướng chiến thắng ngọn núi lớn trước kia quanh quẩn ở trong lòng Lâu Thành, khiến hắn sốt ruột không chờ nổi muốn chia sẻ với Nghiêm Chiêu Kha, nhưng đối diện tốt xấu là một người bạn diễn đàn, nếu không làm chút gì đó, cứ như vậy rời khỏi, về sau chạm mặt liền con mẹ nó xấu hổ.
Hắn vươn tay, kéo Kim Đào dậy, mỉm cười nói:
“Đa tạ.”
Một cú lên gối cuối cùng, mình không dùng cọc Điện Hỏa, cũng không dùng Đại Tuyết Băng, dựa vào là phát lực thật sự, để Kim Đào chỉ vì đau đớn mất đi chiến lực mà không bị thương, chính bởi vì nhìn ra điểm ấy, trọng tài mới chưa ra tay ngăn cản.
Đương nhiên, nếu là tính sai, Kim Đào còn có thể chiến đấu, mình cũng cẩn thận đề phòng chưa thay đổi, đánh tiếp, thua vẫn là hắn.
Mà trải qua trận chiến đấu này đối với mình mà nói có thể xưng là nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa, bản thân nhắm chừng đối với thực lực lại chuẩn xác hơn không ít, bởi thời gian tu luyện võ đạo vẫn quá ngắn, lực lượng, nhanh nhẹn các phương diện còn tồn tại sở bản, ở sau khi “Bạo Tuyết Nhị Thập Tứ Kích” đăng đường nhập thất, đại khái có thực lực nghiệp dư nhị tam phẩm, dựa vào Kim Đan cung cấp thể năng có hy vọng nhất định tiêu hao chết nghiệp dư nhất phẩm.
Đương nhiên, thực lực nghiệp dư nhị tam phẩm chỉ mình bây giờ chiến đấu xong, không phải gã trẻ trâu mới tới Viêm Lăng kia, trong khoảng thời gian này, mình thật sự là chiến một trận nâng cao chút, kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác xưa!