“Bởi vì mình cũng nhớ cậu.” Động tác chạy của Nghiêm Chiêu Kha dừng lại lần nữa, lông mi run rẩy, tầm mắt nhất thời trở nên mơ hồ. Trong lòng của cô có quá nhiều cảm xúc đang phát ra, đang nở rộ, khiến cô hận không thể lập tức xoay người, chạy tới dưới đèn đường, lao vào bờ ngực thường xuyên nhớ nhung kia! Nhìn thoáng qua ông nội phía trước, cô dùng hàm răng trắng noãn chỉnh tề cắn môi, mang rung động mãnh liệt nhịn xuống, hai tay ấn bàn phím, gửi tin nhắn cho...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.