Nghiêm Chiêu Kha dựa vào ngực Lâu Thành, cảm thụ được hắn dịu dàng vuốt ve tóc mình, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng: “Mình tin tưởng cậu, mình không phải tức giận, chỉ là muốn nói cho cậu lo lắng của mình, sợ hãi của mình, có chuyện, nếu không nói, sao có thể hy vọng xa vời đối phương thật sự lý giải, mình lại không ngốc...” Nói tới đây, cô không ngẩng đầu, dừng một chút lại nói: “Mình biết, có chuyện là không thể không làm, ông ngoại mình thường xuyên nói, vô luận nam...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.