“Bắt đầu!” Đột nhiên, trọng tài vung tay phải.
Lâu Thành vận sức chờ phát động chợt nhảy ra ngoài, thân thể điều chỉnh cơ bắp, không ngừng thay đổi trọng tâm, như là một con rắn độc uốn lượn tiến công.
Vương Diệp chưa động, thoáng trầm eo xuống, hai tay nâng một nửa, tỏa ra màu sắt nhàn nhạt, không làm phán đoán trước.
Trọng tâm hơi lăn đi, Lâu Thành bước một bước, đột nhiên đi tới bên trái Vương Diệp, bàn tay phải rét lạnh giống như hư vô mờ mịt, không tiếng động lại nhanh chóng đánh ra.
Bốp!
Tay phải Vương Diệp đột ngột từ dưới nách cánh tay trái xuyên ra, không thấy súc thế đã đánh ra một đòn thiết chưởng xé rách không khí, màu kim loại nhàn nhạt phản xạ ánh sáng nhạt, muốn cứng đối cứng với công kích của Lâu Thành.
Lâu Thành nhớ rõ, ở lúc vòng đấu loại thứ hai, một vị võ giả nghiệp dư tam phẩm sơ suất thử, trực tiếp bị vỗ tổn thương xương bàn tay!
Trọng tâm một lần nữa “lăn”, Lâu Thành đánh ra bàn tay phải theo bộ pháp sải bước vẽ ra đường cong, tán đi kình lực, cả người thì quỷ mị lao đến phía sau Vương Diệp, như là sớm có đoán trước cùng chuẩn bị!
Hắn còn chưa đứng vững, còn chưa kịp ra chiêu, cơ bắp chân trái Vương Diệp khẽ động, một cú “ngựa đá hậu” bốp đạp ra!
Một cú đá này không có dấu hiệu, dưới tư thế cổ quái, lực lượng thế mà cũng có thể quán thông từng đốt, cực có cảm giác bùng nổ, có thể so với “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào lúc trước “Hổ Vĩ Thối”, vừa nhanh vừa chuẩn vừa ác!
Thân thể lay động, trọng tâm lại “lăn lộn”, Lâu Thành không đợi đứng vững, bước một bước liền vòng đến bên phải Vương Diệp, vừa đủ né tránh một cú đá đó, biến hóa như vậy khán giả nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy hắn tựa như trái với động lực học của thân thể con người!
Lâu Thành tư thế cổ quái, cánh tay phải rung lên, phát ra thốn kình, quật về phía Vương Diệp chân trái vừa mới thu hồi.
Vương Diệp từng xem video trận đấu của Lâu Thành lúc trước, đối với năng lực nắm giữ cơ nhục phối hợp trọng tâm của hắn ký ức hãy còn mới mẻ, vừa rồi “Mò Trăng Đáy Biển” cùng “Ngựa Đá Hậu” đều là vì thế mà làm chuẩn bị, nhưng không ngờ Lâu Thành có thể điêu chỉnh rồi lại điều chỉnh, liên tục thay đổi trọng tâm, cho dù giữa đó có ra chiêu công kích!
Sắc mặt ngưng trọng thêm vài phần, tay phải Vương Diệp lúc trước bổ về phía bên trái đột nhiên đẩy ra lần, cùng không khí phát ra tiếng ma sát ngắn ngủi vội vàng, đánh ‘Bốp’ về phía Lâu Thành.
Tuyệt học bí truyền Thiết Sa Chưởng, “Hồi Mã Thương” !
“Hồi Mã Thương” chưởng thế uy mãnh, ra tay bất ngờ, khán giả đám người Lưu Ứng Long nhìn mà khẽ nhíu mày, hết hồn, chỉ cảm thấy Lâu Thành sợ là chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, mà một khi cứng rắn chống đỡ, trận đấu sẽ tiến vào lĩnh vực của Vương Diệp!
Ai ngờ, Lâu Thành như quỷ mỵ nhập vào, ở trong công kích lại một cú bước về, tuy tan đi thốn kình cánh tay phải, nhưng cũng tránh được “Hồi Mã Thương” của Vương Diệp, lại xuất hiện ở phía sau đối phương!
“Trọng tâm như thủy ngân...” Trên khán đài, Diệp Du Đình lẩm bẩm.
Khương Lan bên cạnh cô lộ ra mỉm cười, thấp giọng mở miệng:
“Thú vị.”
“Nếu không phải hắn quanh thân lực tán, cùng hồn nhiên ngưng nhất còn có khoảng cách thật lớn, tôi cũng hoài nghi hắn là đan khí võ giả danh xứng với thực...”
Lôi đài trung ương, Vương Diệp không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, trên mặt hiện ra cuồng nhiệt đối với võ đạo.
Đối thủ như vậy mới thú vị chứ!
***
“Trọng tâm như thủy ngân!”
“Con Đường Lôi Đài” Chu Viễn Ninh chú ý trận đấu này hơn bất luận kẻ nào thốt ra, trong vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn đã chưa ngờ năng lực khống chế cơ bắp phối hợp trọng tâm của Lâu Thành có thể mạnh đến loại trình độ này, lại bất ngờ bởi đối phương liều mạng không từ bỏ chút nào như vậy!
“Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào hít vào một hơi, chậm rãi phun ra nói: “Nhập tĩnh đại thành ở phương diện tương tự võ đạo thật sự là nghịch thiên... Lộ gia, cho dù lấy thể lực biến thái của Lâu Thành, bảo trì trạng thái ‘trọng tâm như thủy ngân’ cũng sẽ không thoải mái, xem ra hắn thực không giữ lại cái gì cả cho hai trận đấu phía sau.”
“Cường giả bất khuất, chứng sở học ta, hắn cũng là võ giả chân chính!” “Con Đường Lôi Đài” lộ ra vài phần thưởng thức cùng kính nể, “Ta lúc trước còn tưởng hắn sẽ bỏ cuộc chiến lược một trận này.”
Khi nói chuyện, hắn không bận tâm khán giả bên cạnh xem không hiểu “trọng tâm như thủy ngân” lợi hại, tự vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ở trong sân vận động võ đạo tạm thời còn tương đối yên tĩnh đột ngột quanh quẩn.
Theo một tiếng hoan hô này của hắn, Khương Lan, Hoàng Chấn Trung, Diệp Du Đình cùng Lịch Hiểu Viễn các cao thủ cũng đều vỗ tay, đừng nhìn hai bên đánh đến bây giờ thế mà lại chưa có một lần tiếp xúc, nhưng biến hóa trong gang tấc có thể nói kinh tâm động phách, bày ra tiêu chuẩn võ đạo không phải tầm thường!
“Trọng tâm như thủy ngân...” Trên lôi đài mặt Vương Diệp hiện lên vài phần cuồng nhiệt, đưa lưng về nhau Lâu Thành, hơi chỉ điều chỉnh, không đợi kẻ địch ra chiêu, tay trái trở về rung động.
Bốp!
Cánh tay trái hắn như sợi roi mềm, gào thét quét ngang, kéo thân thể cũng nghiêng một nửa, chặn khả năng Lâu Thành hướng bên trái né tránh, tựa như muốn ép hắn di động hướng bên phải.
Khai chiến tới nay, hắn lần đầu thử chủ động, để cầu nắm giữ thế cục!
Làm chuyên nghiệp cửu phẩm, tốc độ bản thân điều chỉnh một lần nữa phát lực không chậm hơn Lâu Thành cất bước né tránh!
Xét thấy điều này, sợ rơi vào cạm bẫy, trọng tâm của Lâu Thành “chảy”, lui hai bước, vững vàng tránh khỏi một đòn roi tay này.
Vương Diệp mượn thế xoay người, vặn eo lưng, kéo cơ bắp chân phải căng lên, chợt phát lực, quét ra như tia chớp, tiếng xé gió ‘BỐP’ bén nhọn chói tai, uy lực có thể nghĩ mà biết.
Hắn vẫn như cũ dùng quét ngang, chặn khả năng Lâu Thành hướng bên phải mình di động, áp súc phạm vi né tránh của hắn!
Lâu Thành vẫn duy trì trạng thái hít thở có quy luật, cơ bắp quanh thân luôn điều chỉnh, để trọng tâm giống như thủy ngân lỏng, ở trái phải trước sau không ngừng chớp lên, khi quyết định di động hướng phương nào, không cần súc lực nữa, không cần vượt qua quán tính nữa, búng một cái, lập tức có thể hoàn thành, đó là chân lý của “trọng tâm như thủy ngân”, là một trong những đặc thù của cao thủ “Đan Khí cảnh”!
Trọng tâm của hắn nhoáng lên một cái, bước chân tự nhiên bước ra, lấy phương thức trái với thường thức của khán giả bước về phía bên trái của Vương Diệp, không trầm hông, không tọa khố, một cú đấm bổ xuống, kéo tiếng gió, công kích mặt bên yếu của đối thủ.
Lực quét ngang của chân phải Vương Diệp im bặt mà dừng, đối với Lâu Thành công kích như sớm có đoán trước, mũi chân rất nhanh điểm một phát, cánh tay trái bắn ra, khuỷu tay cong ra, hóa thành một cây lao, lấy mũi nhọn bàn tay hướng về phía nơi lệch sang bên phải của thân thể Lâu Thành.
Năm ngón tay của hắn cũng tỏa ra màu sắt, đen kịt giống như mũi cây thương lớn, một khi bị chọc trúng, kết quả khó có thể tưởng tượng!
Trọng tâm Lâu Thành luôn luôn lưu động, thấy tình thế bắn về phía sau, tránh phạm vi một đòn này của Vương Diệp.