Tán gẫu, ấm áp, Nghiêm Chiêu Kha chậm rãi đi vào giấc ngủ, lông mày thỉnh thoảng nhíu chặt, như là trong mơ cũng đang nhịn đau, Lâu Thành thấy mà thương tiếc đưa tay, giúp cô vuốt ve. Bóng đêm dần dần đậm, hắn chống nửa người lên, hôn một cái ở khóe miệng cô gái, thấp giọng nói: “Thân ái, ngủ ngon.” Thân thể mềm mại trong lòng, không quan hệ tới tình dục. ... Sáng sớm hôm sau, Lâu Thành tỉnh lại đúng giờ, nhìn bầu trời trong bóng tối ngoài cửa sổ, cảm thụ được cô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.