Nghiêm Chiêu Kha nhu thuận ngồi, nhắm hờ mắt lại, hưởng thụ sự ôn tồn khó nói thành lời này. Bỗng nhiên, khóe mắt Lâu Thành thấy một miếng vải trên giường, theo bản năng liền mở miệng hỏi: “Cậu không mặc nội y?” Nghiêm Chiêu Kha phồng quai hàm, ra vẻ bình thường nói: “Mặc nội y ngủ không thoải mái...” “Cậu trước kia muốn mặc...” Lâu Thành mờ mịt khó hiểu. “Trước kia không quá thân với cậu mà ~!” Nghiêm Chiêu Kha cười nhẹ một tiếng. Còn không thân? Ngủ một giường còn không tính là thân?...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.