“Niên đại đó tiểu khu giống như đều xấp xỉ nhau.” Lâu Thành thuận miệng phụ họa, muốn nắm tay cô gái, đi về phía cửa chính tiểu khu. Nghiêm Chiêu Kha rụt tay về, lườm hắn: “Cậu không phải nói cô chú trong tiểu khu trong mười người có chín người rưỡi biết cậu sao? Cậu dắt mình đi vào như vậy, mẹ cậu năm phút đồng hồ sau liền biết cậu dẫn nữ hài tử về nhà!” “Không cần đến năm phút đồng hồ...” Lâu Thành xấu hổ trả lời, vừa rồi mình là thói quen thành tự...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.