Lâu Thành suýt nữa bật cười, vội vàng duy trì vẻ mặt, làm bộ như chưa nghe hiểu nói: “Cái gì gì gì gì?” “Chính là, chính là cái gì kia, cái gì kia.” Nghiêm Chiêu Kha đột nhiên nghiến răng, thốt ra nói, “Chính là ‘thẩm’ nam sinh các cậu nói đó!” Nói xong, cô mới nhìn thấy vẻ mặt tựa cười mà không cười của Lâu Thành, nhất thời xấu hổ đến mức sắc mặt như vải đỏ, quay đầu nhìn sang bên cạnh: “Không để ý tới cậu nữa!” “Ặc, có cả, đôi khi là tắm nước...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.