“Tặng?” Đặng lão tam há hốc mồm, thanh âm cất cao không ít. Chưa chờ Lâu Thành trả lời, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, như là miếng vải của dũng sĩ đấu bò trong TV, hầu như sắp nhỏ ra máu. Hắn ngập ngừng, giống như muốn hỏi rõ, nhưng lại không mở miệng được, cuối cùng cười gượng hai tiếng nói: “Các người có thì tốt rồi, các người có thì tốt rồi.” Cùng lúc nói chuyện, hắn buông túi, bước nhanh về phía bên cửa, không lưu ý, vấp ở trên bậc cửa, nghiêng ngả lảo...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.