“Không cần không cần, có tấm lòng là đủ rồi.” Lâu Thành vội vàng xua tay. Nhạc Chung nghĩ nghĩ nói: “Vậy... Cậu nếu muốn ăn món ăn thôn quê, điện thoại cho tôi, chỉ cần không phải động vật bảo hộ, khẳng định kiếm được cho cậu, tuyệt đối hàng thật!” “Được.” Lâu Thành không từ chối đối phương cảm kích nữa. Nhìn theo ba người bọn họ quay về đường cũ, Nhạc Chung xoa đầu đứa nhỏ nhà mình, cảm thấy trong lòng vẫn còn sót lại hoảng sợ, cảm thấy trước mắt còn thoáng hiện hình ảnh...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.