Qua hơn hai mươi phút, Lâu Thành đột nhiên mở mắt, ánh sao hội tụ ở sâu bên trong, như tinh tú lấp lánh nhất trong bầu trời đêm u ám. Đợi mười mấy giây, cửa phòng nghỉ mới bị gõ vang có nhịp điệu, không nhẹ không nặng vừa vặn tốt. “Ai?” Lâu Thành biết rõ còn cố hỏi. “Lâu tiên sinh, trận đấu của ngài sắp bắt đầu, ngài nên ra sân rồi.” Nhân viên công tác đè thấp giọng trả lời, sợ làm ồn đến cường giả phi nhân ở phòng nghỉ khác. “Ok.” Lâu Thành cầm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.