Diêm Tiểu Linh mặt mày hớn hở, khoa trương nói: “Hạp Tử, mình ngưỡng mộ cậu! Mình sùng bái cậu!” Tiếng cô thanh thúy mềm mại, thật sự giống học sinh tiểu học đang nói chuyện. Hà Tử cùng Mục Cẩm Niên nhìn nhau một cái, mặt không biểu cảm trả lời am thuần một câu: “Mình không cần con gà yếu đuối ngưỡng mộ.” Diêm Tiểu Linh sớm bị dìm quen rồi, đối với điều này không để ý chút nào. Cô liếc trộm Lâu Thành một cái, hơi tỏ ra lo lắng nói: “Sao mình cảm thấy sắc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.