“Có nháy mắt, mình là nghĩ như vậy, nếu người nào đó không nỡ cắn mình, mình đương nhiên phải thật thương cô ấy.” Lâu Thành cười nhẹ một tiếng nói, “Nhưng Thái Hậu cùng nhạc phụ đại nhân còn chờ cậu, chung quy không thể ra lấy món quà tận hai ba giờ nhỉ, vậy làm bọn họ nhìn mình thế nào?” “Đúng đúng, nếu cậu lại nói cho cô còn phải muộn thêm mấy giờ, ở bên ngoài ăn tạm một bữa cho xong, cô còn không quất roi cậu ~” Nghiêm Chiêu Kha trêu chọc một câu....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.