“Làm sao vậy?” Lâu Thành nghiêng đầu nhìn về phía bạn học Kha Tiểu Kha. Nghiêm Chiêu Kha giãn mặt cười, vung nắm tay nói: “Cố lên!” Khóe miệng Lâu Thành cong lên, vươn nắm tay đập với Nghiêm Chiêu Kha, thấp giọng nói: “Còn cần hào quang nhân phẩm của Nghiêm huấn luyện viên chiếu rọi mình.” Tuy dị năng “vận rủi” này rất phiền toái rất quỷ dị, nhưng sẽ tuyệt không lợi hại đến mức không thể chiến thắng, đặc biệt bản thân “Mục lão hán” thực lực có hạn, lôi đài cảnh tượng đơn giản, mình...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.