“Vâng, sư phụ!” Lâu Thành có chút sốt ruột không chờ nổi tiếp nhận, tay run lên, trải bức hoạ cuộn tròn ra. Một chữ “Liệt” to bằng cái đấu hiện ra, có cảm giác tầng tầng tiến dần lên, chồng chất lẫn nhau. Lâu Thành nghiêng đầu cười cười với Nghiêm Chiêu Kha, lại mang ánh mắt đặt về, dị thường chuyên chú thể ngộ thần vận, cái tay nắm tranh chữ tỏ ra hơi dùng sức, như rất trịnh trọng. Không đến năm phút, hắn mang “Liệt” tự quyết đưa cho tiểu tiên nữ, bản thân trầm hông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.