Lâu Thành thở phào, đưa tay vươn về phía Lương Nhất Phàm, làm ra tư thái kéo gã dậy. Lương Nhất Phàm cũng không chậm trễ, lấy tay bắt lấy, đứng dậy, chỉ có uể oải cùng mất mát, không thấy mây đen cùng trầm thấp dựng thẳng ngón cái nói: “Cậu hôm nay quả thật là người tốt hơn.” “Vận khí tương đối tốt.” Lâu Thành khiêm tốn một câu. Lương Nhất Phàm cười lắc lắc đầu, tập tễnh rời khỏi hố, rời khỏi lôi đài, đi trở về phòng nghỉ ngơi riêng, thấy “Ý Hậu” Phí Đan chờ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.