Mục lục
Võ Đạo Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Thành bắt đầu hưng phấn, về tới phòng ngủ nhỏ, đối với Triệu Cường mắt buồn ngủ nhập nhèm rời giường chuẩn bị học ngoại ngữ sớm coi như không thấy, kéo ra tủ quần áo của mình, lục ra một bộ quần áo võ đạo còn rất mới.

Đây là quần áo võ đạo chính bản của câu lạc bộ Long Hổ, là món quà Lâu Thành sau khi tốt nghiệp cấp ba cho mình, nó lấy màu xanh đen làm nền, kiêm có thiết kế truyền thống cùng hiện đại, giản lược mà có khuynh hướng cảm xúc, nó gọn gàng, nhưng lại hơi tỏ ra rộng thùng thình, để tránh trói buộc cơ bắp phát lực, sau khi mặc vào, chỉ cần bản thân không quá suy sút, đều sẽ cho người ta cảm giác tinh thần phấn chấn.

Thay quần áo võ đạo, bó lại cổ tay áo cùng ống chân, Lâu Thành lại đây gian rửa mặt, soi tấm gương lớn đánh giá chính mình, chỉ thấy ngực trái một con thanh long cùng một con bạch hổ quấn quanh thành “huy hiệu”, làm đẹp hoa văn mây cùng hoa văn gió, thể hiện ra thế lực đứng đầu nhà kia nó đại biểu.

Vuốt vuốt mái tóc dính nước, Lâu Thành hướng bản thân nhếch miệng cười:

“Cũng không tệ lắm!”

“Đĩ quá!” Thái Tông Minh ngáp đi đến, bơm đểu Lâu Thành một câu.

Lâu Thành chậc chậc nói: “Cũng không biết tên đỏm dáng nào mỗi ngày dùng dòng sản phẩm chăm sóc nam giới?”

“Hắc, tôi không có lỗi với khuôn mặt này của tôi!” Thái Tông Minh đi hướng bồn cầu bên trong, hiển nhiên là vì tối hôm qua uống rượu nhiều buồn tiểu mà tỉnh lại, không giống Lâu Thành, Triệu Cường sớm như vậy.

Nghe bọn họ đối thoại, Triệu Cường rửa mặt bên cạnh lườm hai con hàng một cái, nhìn theo Thái Tông Minh tiến vào bồn cầu, đóng lại cửa ngoài, sau đó nói: “Các cậu vẫn là đi tấu hài đi, vừa sáng sớm lại bắt đầu!”

“Ha ha.” Lâu Thành cười một tiếng, “Chủ yếu là Tiểu Minh nghịch ngợm!”

Hắn vừa nói vừa rời khỏi phòng rửa mặt, thay giày luyện công màu đen, chờ Thái Tông Minh xử lý xong đi ăn bữa sáng.

Trong thời gian chờ đợi, hắn lên QQ, muốn tìm Nghiêm Chiêu Kha tán gẫu chút gì đó nhưng lại không mở miệng được, cảm thấy quá cấp thiết sẽ dọa đối phương, vì thế chỉ xem diễn đàn tân sinh, diễn đàn cấp liền chạy đi tìm các bạn tốt “nói chuyện”, bất ngờ phát hiện Nghiêm Chiêu Kha ở mười phút trước phát một trạng thái:

“Mệt như chó! Nhưng rất vui vẻ! Hôm nay mình sẽ giúp các vị dậy muộn làm bữa sáng, không cần cảm ơn!”

Ngố quá nha... Lâu Thành thầm nghĩ một câu cũng vỗ nhẹ nhẹ gò má của mình, ngày hôm qua thế mà quên xem cập nhật trước kia của Nghiêm Chiêu Kha.

Cái này cũng là từng chút một tò mò tích của bản thân đối với cô ấy lũy mà thành khát vọng, cũng là con đường tiến thêm một bước hiểu biết!

Đang lúc Lâu Thành xem nói chuyện trước đây của Nghiêm Chiêu Kha, Thái Tông Minh thu thập xong, ngáp, đi tới:

“Chanh Tử, vẻ mặt cậu cười dâm như vậy, không trộm cũng là cướp, nói, đang xem cái gì?”

“Không có gì.” Lâu Thành cười tủm tỉm rời khỏi QQ, thu hồi điện thoại di động.

Thái Tông Minh liếc hắn, lắc đầu nói: “Thiếu nam hoài xuân chính là bộ dáng quỷ này!”

Hai người dìm lẫn nhau ra khỏi phòng ngủ, đến căn tin gần nhất uống sữa đậu nành, ăn trứng luộc nước trà cùng bánh bao nhỏ hấp, chậm rãi đi về chỗ sân vận động võ đạo xã.

...

Quần thể tòa nhà dạy học cùng khu ký túc xá của đại học Tùng Thành thành thế nương tựa vào nhau, trong đó, chỗ gần bên hồ bố trí một tòa nhà nhỏ ba tầng, xây rất tinh xảo, cùng ánh hồ ánh nước làm nền cho nhau, chính là tòa nhà làm việc của trường học, cấp độ trường.

Căn phòng ở sâu trong bên trái tầng thứ ba tòa nhà nhỏ, treo tấm biển “văn phòng hiệu trưởng”, bên trong hơi nước tràn ngập, một vị lão giả ngoài năm mươi tóc đen nhánh đang lấy trà đạo mở ra tâm tình cho một ngày.

Ngồi đối diện hắn cà lơ phất phơ là vị lão nhân bảy tám mươi tuổi, mặc áo sam văn hóa màu trắng cổ xưa, tóc đầy sương, nhưng nếp nhăn không nhiều.

Lão nhân nhắm hờ mắt lại, cánh mũi mấp máy, giống như đang hít thở hương trà lan tỏa ra:

“Hắt, hắt, hắt xì!”

Hắt xì vang dội chấn động toàn bộ văn phòng, khiến tay lão giả tóc đen nhánh đồ tây giày da run lên, suýt nữa mang ấm trà tử sa ném ra ngoài.

“Ngươi không thể im lặng năm phút đồng hồ sao?” Lão giả đồ tây giày da tức giận nói.

Lão nhân tóc bạc hết day day cái mũi: “Ngươi nếu là đang rót rượu mà không phải pha trà, ta cam đoan im lặng như con chó già nhà ngươi.”

“Được rồi, được rồi, nếu ngươi có thể mang võ đạo xã dẫn vào thi đấu cả nước, vậy rượu trong tủ rượu cùng hầm rượu nhà ngươi, ngươi tùy tiện chọn một chai, nếu tiến vào top 8, ngươi tùy ý chọn ba chai, nếu lấy được quán quân, ta thả ngươi đi vào uống một đêm!” Lão giả đồ tây giày da giống như diễn thuyết phất tay nói, “Làm hiệu trưởng, làm một người đam mê võ đạo, đây chỉ sợ là cơ hội cuối cùng ta nhìn thấy đại học võ đạo xã Tùng Khánh một lần nữa quật khởi!”

Ọc, lão nhân áo sam văn hóa màu trắng nuốt ngụm nước bọt, cười gượng hai tiếng nói:

“Một lời đã định! Thật ra chúng ta một đời hai huynh đệ, ngươi không nói cái gì ta cũng hỗ trợ không phải sao?”

“Ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi!”

Sau khi nhìn theo lão nhân bảy tám mươi tuổi này rời khỏi văn phòng, hiệu trưởng đợi ước chừng năm phút đồng hồ mới cầm lấy điện thoại, gọi một dãy số:

“Alo, Nguyệt Kiến à, bố cháu chưa đổi ý.”

“Yên tâm, ta cam đoan hắn có việc làm, có cái để mà để ý, sẽ không phế ở nhà nữa.”

“Nói cái gì cảm ơn, ta và bố cháu chính là bạn bè mặc quần yếm đã quen nhau rồi!”

...

Trong rừng cây nhỏ bên hồ, lão nhân nhìn sóng nước, vành tai khẽ nhúc nhích, sau đó uống ngụm rượu trong bầu rượu kim loại, thở dài, lộ ra nụ cười.

...

Trong sân vận động võ đạo xã, bởi vì là lớp võ đạo đầu tiên, thành viên tới khá nhiều, ngay cả Khâu Chí Cao phòng ngủ Lâu Thành cũng xuất hiện.

Ngẩng đầu, nhìn xung quanh, Lâu Thành tìm kiếm tung tích Nghiêm Chiêu Kha, coi Thái Tông Minh bên người như không khí, chọc hắn thấp giọng “ca thán” có dị tính không có nhân tính!

Trong lúc nhìn xung quanh, Lâu Thành thấy được bóng hình xinh đẹp quen thuộc, Nghiêm Chiêu Kha từ phòng thay quần áo nữ đi ra.

Cô búi lên mái tóc đen, mặc một bộ quần áo võ đạo thuần trắng, ngực cũng có hoa văn long hổ xoay quanh, chính là một phiên bản khác của quần áo võ đạo “câu lạc bộ Long Hổ”.

Ánh mắt hai người tiếp xúc, đều thấy được trang phục của đối phương, nhịn không được nổi lên nụ cười ăn ý.

Đang lúc Lâu Thành muốn đi lên chào hỏi tán gẫu vài câu, xã trưởng võ đạo xã Trần Trường Hoa lưng hùm vai gấu, lông mày như sâu róm cùng Lâm Khuyết dáng người thon dài, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ một trước một sau từ phòng thay quần áo nam đi ra. Hai người đều nhếch môi, bầu không khí với nhau rất áp lực.

“Mọi người dựa theo vị trí bây giờ xếp hàng đứng, giáo viên chỉ đạo mới sẽ tới ngay.” Trần Trường Hoa đứng ở phía trước đám người, tràn đầy trung khí hô.

Mọi người có huấn luyện quân sự rèn luyện, nhanh chóng chỉnh đội đứng, Lâm Khuyết tùy ý đi tới phía trước một hàng này của bọn Lâu Thành, Trần Trường Hoa tức giận nhìn hắn một cái, nhưng hắn thờ ơ.

Lúc này, chỗ cửa sân vận động võ đạo chiếu ra một bóng đen, sau đó một vị nam tử tuổi già sức yếu đi đến, ông mặc áo sam văn hóa cổ xưa màu trắng, tóc nhìn không thấy một chút màu đen nào, làn da trên mặt coi như không tệ, nếp nhăn không nhiều như dự đoán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK