Hồi lâu sau, cô mới đẩy Lâu Thành ra, vén sợi tóc rủ xuống hỗn độn nói: “Nói chính sự! Chính sự!” “Đây là chính sự quan trọng hơn.” Lâu Thành cười nhẹ trả lời. “Hừ!” Nghiêm Chiêu Kha mím môi quay đầu, cơn mừng rỡ dâng lên, đưa qua cái túi trong tay, “Ừm, cho cậu!” “Thứ của Cửu Tự Quyết?” Lâu Thành trước đó đã có phán đoán. “Ừm, ông ngoại mình gọi điện thoại về Thục Sơn trai, bảo người ta đặc biệt đưa đến Giang Nam.” Nghiêm Chiêu Kha vẻ mặt “Mau khen mình”. Cô lúc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.