Quách Thanh lau mặt, đôi mắt lóe ra ánh nước, lộ ra một tia cười khổ nói: “Kha Kha, cậu không cần an ủi mình, mình phát tiết ra, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều rồi. Mình coi như hiểu rồi, người với người là khác nhau, có lẽ mình thật sự không có thiên phú đi con đường này, dù sao bây giờ cũng nghiệp dư tam phẩm, tìm việc cũng coi như thêm phần cam đoan, mình mỗi tuần vẫn sẽ lên lớp võ đạo hai lần, chỉ là cần chú trọng học tập hơn, các cậu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.