Xung quanh đều là bóng tối, không có một chút ánh sáng, không cảm giác được chút nhiệt độ nào, ngay cả khái niệm “lạnh” cũng phải nói khuyết thiếu, càng miễn bàn thanh âm cùng sắc thái, đó là nơi Phản Điền Nhất Vinh “du đãng” không bờ bến, thẳng đến trong lòng xuất hiện giãy dụa, bởi ý niệm cùng tinh thần của mình mà cảnh giác, hắn mới bỗng bừng tỉnh, cảm nhận được rét lạnh thấu xương, rét lạnh khiến suy nghĩ vận chuyển trì độn. Không ổn! Đáy lòng Phản Điền Nhất Vinh đột nhiên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.