Theo Lộ Vĩnh Viễn tiến lên từng bước một, cả hòn đảo giữa sông dần dần tối tăm, cho đến khi gã đứng ở vị trí trọng tài dự định, cảm giác như đêm tối giáng xuống mới dịu đi. Lộ Vĩnh Viễn lẳng lặng đứng ở tại chỗ, tầm mắt trầm xuống, dừng ở chỗ chuôi đao tay phải, theo độ cong huyền diệu đó, nhìn phía mũi đao cùng bùn đất mũi đao chỉ. Đợi Lâu Thành tới gần, gã rốt cuộc ngẩng đầu, con ngươi thuần túy dần sáng như mũi đao chiếu rọi ra bóng người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.