“Lộ gia, cũng không nên dao động lòng tin, sở trường của anh không giống với bọn họ, đổi là anh, đối mặt Vương Diệp, sẽ không giống Lâu Thành bó tay bó chân như vậy, không dám cứng đối cứng Thiết Sa Chưởng, mà lấy đặc điểm của Hô Khiếu Bát Hình, cũng sẽ không giống Lâu Thành chỉ là thân pháp quỷ dị, tốc độ cùng nhanh nhẹn đều theo không kịp, không kéo ra được khoảng cách, dễ dàng bị Vương Diệp bước đuổi bước, áp súc phạm vi hoạt động.” Kim Đào trấn an một câu, “Về phần Lâu Thành, so du đấu, so thân pháp, so linh hoạt, cho dù trọng tâm như thủy ngân nữa, ở trước mặt Hô Khiếu Bát Hình cũng là múa búa trước cửa Lỗ Ban.”
Chu Viễn Ninh hắc một tiếng: “Yên tâm, tôi là người luôn luôn tự tin đến phù phiếm, làm sao dễ dàng bị đả kích như vậy? Hai đối thủ như vậy mới có thể khiến tôi nhiệt huyết sôi trào! Nhưng, tôi phải đối phó vị kế tiếp kia trước.”
Nói xong, hắn đứng lên, dọc theo lối đi bước về phía lôi đài, nghênh chiến Đường Việt.
Trận đấu thứ hai tiểu tổ thứ bốn!
...
Lâu Thành ở trên khán đài tìm nơi dễ dàng cho xem cuộc chiến, được từng khán giả xa lạ lại nhiệt tình an ủi cùng ủng hộ.
Hắn hơi đáp lại, im lặng ngồi xuống, móc di động, đi lên QQ, phát ra biểu cảm đau lòng muốn chết cho Nghiêm Chiêu Kha:
“Cầu an ủi!”
Nghiêm Chiêu Kha tựa như luôn luôn chờ đợi, rất nhanh đã có trả lời, đầu tiên là sờ sờ đầu, chợt che miệng cười nói: “Vừa rồi ai nói thắng mừng như điên, bại cũng không tiếc?”
“Nam nhân lúc khoác lác, lời nói không thể coi là thật...” Lâu Thành lau mồ hôi lạnh, ảo não bị kéo lạc đề như vậy, tản mất không ít.
“Hiểu, Long Vương là thần tượng của mình, lòng cầu thắng mãnh liệt của võ giả mình biết.” Nghiêm Chiêu Kha phát ra biểu cảm cười trộm, “Mình đã đang xem video trận đấu của cậu.”
Lâu Thành dùng biểu cảm kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
“Thi đấu tiểu tổ mà, một trận đánh xong web ban tổ chức liền có video đối ứng, đợi tới lúc top mười sáu, nói không chừng cũng có trực tiếp đấy.” Nghiêm Chiêu Kha dùng khỉ yoyo cici mắt hiện hồng tâm nói.
Lâu Thành đang định trả lời, chỉ thấy Nghiêm Chiêu Kha phát ra khỉ yoyo cici chấn động thất sắc: “Trọng tâm như thủy ngân, cậu có thể làm đến loại trình độ này? !”
Cô gái kinh ngạc khiến Lâu Thành mừng thầm, ảo não thất bại dần dần nhạt đi, ra vẻ rụt rè nói: “Lúc trước rèn luyện võ đạo đã có thể ngộ cùng kinh nghiệm tương tự, bây giờ chẳng qua là dùng cho thực chiến mà thôi, mình hôm nay buổi sáng luyện thật lâu mới miễn cưỡng có thể sử dụng ở trong thực chiến, hơn nữa rất dễ dàng mỏi mệt.”
“Chỉ luyện một buổi sáng...” Nghiêm Chiêu Kha dùng khỉ yoyo cici lộ mông đỏ toát mồ hôi lạnh nói.
“Đừng khen mình, mình sẽ kiêu ngạo!” Lâu Thành cố ý dùng giọng nói giỡn trả lời, cách đó không xa, Lịch Hiểu Viễn thấy được hắn, hướng hắn dựng lên ngón cái, ý bảo hắn đánh thật tốt.
Mỉm cười gật đầu, làm đáp lại, Lâu Thành vừa cùng Nghiêm Chiêu Kha thảo luận trận đấu của mình, vừa mang ánh mắt ném càng nhiều về phía lôi đài trung ương, xem Chu Viễn Ninh cùng Đường Việt chiến đấu.
Đường Việt cường tráng cao lớn, có chút mập mạp, nhưng mỡ của hắn bảo hộ thân thể hắn, khiến hắn có thể như voi đâm thẳng xuyên thủng, bỏ qua đại bộ phận tiến công, cùng Kim Chung Tráo có vài phần hiệu quả kỳ diệu như nhau, mà hắn gần như có cánh tay to bằng đùi nam tử bình thường cùng đôi chân càng thêm khủng bố tràn đầy lực lượng, mỗi một lần công kích đều làm người ta phát lên cảm giác chà đạp, Lâu Thành hoài nghi, nếu bị hắn đánh trúng một lần, võ giả nghiệp dư tứ ngũ phẩm cũng không nhất định có thể đứng lên lần nữa.
Hắn tuy không đủ linh hoạt, nhưng ở một số thời điểm nào đó vẫn là tương đối nhanh nhẹn, ví dụ như ở lúc Chu Viễn Ninh bắt lấy cơ hội đến gần sau lưng hắn, tay phải phỏng theo vòi voi, gào thét quật về phía sau một phát, suýt nữa đánh bị thương “Con Đường Lôi Đài”.
Mà Chu Viễn Ninh bộ pháp linh động, qua lại như gió, một đòn không trúng lập tức kéo giãn khoảng cách, để Đường Việt “chà đạp” cùng lao húc đều không trúng được người, mất sức vô ích.
Hai bên đang giằng co, Nghiêm Chiêu Kha phát ra khỉ yoyo cici hỗn độn trong gió: “... Nếu không phải biết kết cục, khi cậu lao đến sau lưng Vương Diệp, mình cũng cho rằng cậu thắng rồi. Cậu mới luyện võ bao lâu, đã có thể mang cường giả chuyên nghiệp cửu phẩm ép đến mức chỉ thiếu một bước là thua...”
“Ha ha, chỉ là kiên nhẫn kể một câu ‘chuyện xưa’ hay.” Lâu Thành hơi tỏ ra tự đắc, cô gái mình yêu mến chấn động cùng tán thưởng khiến hắn hoàn toàn tan đi cảm xúc tiêu cực của thất bại, có thể toàn thân tâm chuẩn bị trận đấu ngày hôm sau.
Hai người câu được câu không trò chuyện, chiến cuộc lôi đài trung ương thì chậm rãi tiến vào giai đoạn gay cấn, Chu Viễn Ninh tựa như cũng có chút thể lực chống đỡ hết nổi, khó có thể duy trì phong chi đấu pháp cường độ cao như vậy, ở sau khi Đường Việt tiêu hao lượng lớn, hắn bắt lấy cơ hội, đến một bộ liên chiêu, Long Quyển Chi Phong!
Trong tiếng vang Bốp Bốp Bốp, động tác Đường Việt chậm một nhịp, đầu bị đánh trúng một chưởng, mỡ không thể bảo hộ nữa, biến thành đầu óc choáng váng, bị Chu Viễn Ninh chế trụ yếu hại, mà sau khi trọng tài tuyên bố thắng lợi, Chu Viễn Ninh há mồm thở phì phò, trán mồ hôi như mưa, hiển nhiên không phải thoải mái như vậy.
Lâu Thành như có chút nghĩ ngợi nhìn, trong đầu hiện ra từng chiêu từng thức cùng ưu điểm chỗ thiếu hụt biểu hiện ra của hai người vừa rồi, suy diễn bản thân ứng đối.
Sau khi một trận đấu cuối cùng kết thúc, hắn ở phụ cận nhanh chóng dùng bữa tối, sau đó nói cho Nghiêm Chiêu Kha mình đêm nay cần rèn luyện võ đạo, chờ sau chín giờ mới có thể nói chuyện phiếm —— Buổi sáng ngày hôm sau chính là trận đấu, không có khả năng dùng thời điểm luyện tập buổi sáng suy diễn nữa, nếu không tinh thần không thể bù lại.
Trong công viên nhỏ, Lâu Thành giả tưởng Đường Việt là kẻ địch, mang đấu pháp hôm nay chiến với Vương Diệp thay đổi chút, bắt đầu diễn luyện từng chiêu từng thức, đánh tới mức thỉnh thoảng tiếng vang thanh thúy không ngừng, khi thì lặng im không tiếng động.
...
Hôm sau, sau khi dựa vào luyện tập buổi sáng làm nóng người, Lâu Thành cầm di động, tán gẫu với Nghiêm Chiêu Kha, lại một lần nữa tới sân thi đấu võ đạo của Viêm Lăng thị.
Không thể sơ ý, không thể xem nhẹ, đừng tưởng đánh một trận với chuyên nghiệp cửu phẩm thì có thể đơn giản chiến thắng cao thủ nghiệp dư nhất phẩm... Hắn lặng lẽ nói với chính mình.
Hắn nhớ rõ, mình là dựa vào Kim Đan cung cấp sức bền mới mài chết “Nhất Quyền Vô Địch” Kim Đào cùng là nghiệp dư nhất phẩm.
***
Trong phòng thay quần áo, số ít vài võ giả đang nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi trận đấu kế tiếp, Lâu Thành ngồi ở trong góc, thể xác và tinh thần thả lỏng, cầm di động, tán gẫu với Nghiêm Chiêu Kha.
“Trận đấu hôm nay ở buổi sáng trận thứ bảy, còn có cả một trận.” Hắn dùng biểu cảm cà rốt ngâm suối nước nóng phát ra tin tức.
Vì đồng bộ với Nghiêm Chiêu Kha, hắn cũng tải gói biểu cảm mới.
Nghiêm Chiêu Kha trả lời đầu cà rốt đẹp trai nháy mắt: “Khẩn trương sao?”